Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 836



Chương 836: Tôi bao nuôi thì sao? Năm đó bố tôi cũng bao nuôi người khác ở bên ngoài.

Ông quản gia thấy anh về thì vội vàng đi tới nói: “Cậu cả. Cậu về rồi!” Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Tình hình bên trong như thế nào?”

Ông quản gia cười khổ nói: “Ông cụ đã bạc cả đầu rồi… Bà chủ cùng cậu Lê Kiên đã được ông chủ sắp xếp ra bên ngoài ở rồi, Lệ Lâm cùng với bà hai đang quỳ ở bên trong nhà mắng nhau.

Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Lệ Minh Thành đầu?”

“Ông chủ không kịp ngăn cản cậu Minh Thành trở về cho nên đã bảo cậu ấy ngồi ở trong phòng đợi rồi “Đã biết chưa?

Ông quản gia rũ mắt nói: “Chỉ biết bố ngoại tình, mẹ làm loạn… Còn lại không biết gì cả.”

Lê Minh Viễn ừ một tiếng bước chân đi vào trong nhà.

Trong phòng khách, ông cụ đang ngồi trên ghế sopha, đau đầu nhìn hai người chật vật không chịu nổi kia.

Gần như không có bất kỳ phong phạm của một ông bà chủ nhà giàu nào.

Giống như hai người đàn bà chanh chua chợ búa, chửi nhau, mắng nhau, ngẫu nhiên còn xông vào đánh nhau, cuối cùng là bị người kéo ra.

“Quả thực là làm loạn mà! Lệ Lâm, anh còn nhớ rõ anh là con cháu nhà họ lệ không? Anh xem lại bộ dạng bây giờ của mình cho tôi, ra tay đánh phụ nữ, hơn nữa còn là vợ mình!”

“bố, cầu xin bố buông tha cho con! Loại phụ nữ điên dại này có cho con cũng không không cần! Con muốn ly hồn!”

“Lệ Lâm, cái thứ đồ đàn ông buồn nôn nhà ông! Mắt tôi bị mù mới yêu phải loại đàn ông như ông! Tôi bị điên? Là ai ép tôi thành bộ dạng như vậy? Lúc trước là ai tâm tâm niệm niệm cầu hôn tôi?”

“Lam Thanh Như, bà câm miệng đi, nếu không phải bà quyến rũ tôi thì tôi sẽ làm ra cái loại chuyện vi phạm đạo đức như thế sao? Anh ruột tôi bị tôi làm cho tức chết! Lúc còn nhỏ tình cảm giữa chúng tôi tốt như vậy… Anh cả vẫn luôn che chở tôi… cuối cùng tôi lại làm ra chuyện như thế…

“Nhiều năm như vậy rồi tôi đều phải sống trong ác mộng, mỗi ngày đi ngủ đều mơ thấy ánh mắt anh cả nhìn tôi trước khi chết… Cho đến tận lúc trước khi chết anh ấy vẫn không hề trách cứ tôi… Chỉ bảo tôi đối xử tốt với bà…

“Lam Thanh Như, nhiều năm như vậy, nếu không phải nể mặt mũi anh trai tôi thì tôi đã sớm chán ghét bà rồi!”

“Bà có biết bà buồn nôn như thế nào không!”

“Mặt thì dị dạng, mỗi buổi tối lúc tôi thức dậy đi vệ sinh, mở đèn lên nhìn thấy khuôn mặt của bà như nhìn thấy quỷ… Dọa người ta suýt nữa thì vãi đái ra quần!”

“Tôi đã nhịn bà nhiều năm như vậy rồi, bà đừng có mà không biết giới hạn.

“Tôi bao nuôi phụ nữ ở bên ngoài thì sao! Tôi có tiền, tôi vui lòng! Tôi bao đó! Năm đó bố tôi cũng bao nuôi người khác ở bên ngoài!”

“Nhà họ Lục ở thủ đô có con riêng tràn lan đại hải, ít nhất tôi không để có con riêng ở bên ngoài đã là xứng đáng với bà và Minh Thành lắm rồi!”

Lam Thanh Như nghe xong những lời kia thì không nhịn được mà phun một ngụm máu ra bên ngoài.

Không sai, bà ta bị tức đến thổ huyết.

Ông cụ Lệ muốn che mặt

Thằng nhãi này muốn chết à, nhắc tới chuyện ông ta bao nuôi phụ nữ ở bên ngoài làm cái gì?

Ông đây làm, này là con trai còn muốn học theo sao!

Còn dám nhắc đến chuyện con trai cả của ông ta!

Hiện tại ông cụ Lệ muốn đánh chết con hàng này. Lam Thanh Như che ngực… vẻ mặt nhăn nhỏ hét lên với Lệ Lâm: “Lệ Lâm! Ông chính là đồ cặn bã!”

“Hai ta cũng như nhau thôi, Lam Thanh Như, tôi nói cho bà biết, bà cũng buồn nôn không kém đâu, có anh tôi đối với bà si tình như vậy còn chưa đủ, còn đến quyến rũ tôi!”

“Lúc trước nếu không phải sau khi anh tôi sinh bệnh xong, bà quyến rũ tôi, nói không quên được tôi, tôi sẽ làm ra những chuyện vi phạm đạo đức như thế sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.