Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 838



Chương 838: Lệ Minh Thành đang đứng ở trên cầu thang nhìn bà đó!

Lúc này Lam Thanh Như mới ngước mắt nhìn ông cụ, nói: “Con muốn ly hôn với ông ta! Con muốn trở về bộ dáng ban đầu, con không muốn làm vợ ông ta nữa, con muốn làm vợ Lệ Đức Sâm… Đời này con sống làm người nhà họ lệ, chết cũng phải làm ma nhà họ lệ t “Con có lỗi với Lệ Đức Sâm, con biết sai rồi… Cả đời này con sẽ thủ tiết vì Đức sâm… Con thật sự biết sai rồi, bố cho con một cơ hội đi!”

Ông cụ Lệ bị những lời này làm cho trợn tròn mắt.

Lam Thanh Như điên rồi sao?

Loại lời này mà cũng nói ra được…

Con trai nhà họ lệ của ông ấy là đồ chơi cho cô ta sao? Người này phản bội cô ta thì cô ta quay sang tìm người khác?

Đến chết cũng không chịu buông tha ?

Lệ Minh Viễn không nhịn được sải bước đi vào, giọng nói không chút nhiệt độ gầm nhẹ lên: “Lam Thanh Như, bà nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lam Thanh Như nhìn thấy anh thì như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt chảy ra không ngừng.

“Minh Viễn… Mẹ là mẹ của con, con vẫn còn nhận ra mẹ đúng không? Con đã sớm biết đúng không? Mẹ có lỗi với con… Cầu xin con cho mẹ một cơ hội ăn năn hối lỗi được không?”

“Trước đây mẹ đối xử với con rất tốt… Rất yêu thương con mà, bây giờ mẹ biết sai rồi, muốn trở về làm mẹ của con… Minh Viễn, con cho mẹ một cơ hội sửa sai đi!”

Lý Đức Thành thật sự là cảm thấy buồn nôn.

Anh quét mắt nhìn bà ta một cái: “Bà xứng sao?”

Lam Thanh Như trực tiếp bò dậy từ dưới đất, quỳ xuống trước mặt anh ôm lấy chân anh nói: “Minh Viễn… Mẹ là mẹ của con đây mà, mẹ cầu xin con đó được không… Là mẹ mắt mù, một người đàn ông tốt như bố con lại không muốn, cứ thích đi tìm thứ cặn bã như Lệ Lâm… mẹ biết sai rồi…

“Lam Thanh Như, tôi thấy cô bị điên rồi sao! Minh Viễn chỉ là một vãn bối, thế mà cô lại quỳ xuống cầu xin nó? Cô muốn nó bị sét đánh chết sao?” Ông cụ Lệ đột nhiên đứng dậy rống to lên.

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Ông nội bớt giận… Bà ta không phải là mẹ của cháu, mẹ cháu đã chết từ lâu rồi… cháu sẽ không bị sét đánh”

Ông cụ Lệ xoa xoa trán nói: “Minh Viễn, nếu cháu đã trở về thì ông giao chuyện này cho cháu xử lý đó, ông nội sắp bị bệnh tim luôn rồi…

Nói xong muốn đi lên tầng

Lệ Minh Viễn lại trào phúng nói: “Lúc này ông nội định vứt hết mọi thứ xuống mặc kệ không quan tâm? Vậy cháu cũng đi đây, cứ tùy bọn họ muốn làm gì thì làm!”

“Minh Viễn!”

“Ông nội còn đi nữa không?”

“Không đi….

“Vậy thì được… Vùng nhau ngồi giải quyết vấn đề đi.”

“Minh Viễn cảm thấy giải quyết như thế nào mới phù hợp?”

“Vấn đề này cháu cũng muốn hỏi ông nội… Tóm lại muốn đánh chủ ý lên đầu bố cháu sao, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

“Ý của ông cụ này cũng như vậy, cho nên Thanh Như à, cô nên chết tâm đi… Một là tiếp tục ở lại nhà họ Lệ làm bà chủ của chi hai, là Lệ Lâm có lỗi với côm tôi sẽ bắt Lệ Lâm sám hối nhận tội với cô, hai là kỵ hôn trở về nhà ngoại, nhà họ Lệ sẽ bồi thường cho cô.

“Không! Con không muốn ly hôn, con cũng không muốn tiếp tục sinh sống với Lệ Lâm nữa! Con muốn làm bà chủ chi cả!”

Lệ Minh Viễn hít sâu vào một hơi nói: “Lam Thanh Như… Lúc đó bà cũng làm như vậy để ép bố tôi thả bà đi đứng không? Lúc trước bà cũng như vầy, không chút do dự vứt bỏ tôi, đúng không?”

“Hiện tại… Bà lại không chút do dự vứt bỏ một đứa con khác của bà, là Minh Thành đúng không?”

“Lệ Minh Thành… Đang đứng ở trên cầu thang nhìn bà đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.