Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 842



Chương 842

Lệ Minh Thành khổ sở nói: “Ông nội… cháu xin lỗi”

“Cháu nhanh đi xuống đi, có gì thì từ từ nói!”.

Lệ Minh Thành không thèm đếm xỉa đến câu nói này của ông ấy, ánh mắt rơi vào Lệ Minh Viễn ở bên cạnh ông ấy, nói: “Lệ Minh Viễn… em biết vì sao anh lại chán ghét em như vậy rồi.”

Lệ Minh Viễn không nói gì, chỉ nhìn xuống dưới chân cậu rồi thản nhiên đó: “Chỗ đó, tôi cũng đã từng đứng đó”.

Vẻ mặt ông cụ Lệ tràn đầy kinh ngạc nói: “Thằng nhóc cháu từng đứng ở đó? Không muốn sống nữa sao? Chỗ đó nguy hiểm như vậy! Ngày mai ông sẽ bảo người khóa cửa sân thượng lại, không cho phép ai đi lên nữa!”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ngày bố cháu chết… Cháu cũng từng đứng ở đó” Ông cụ Lệ đau lòng hét lớn: “Quả thật là tạo nghiệt mà!” Chuyện này, ông ấy cũng không biết.

Lúc đó ông hai nhà họ Lệ tổ chức hôn lễ.

Cùng ngày hôm đó, ông cả qua đời.

Ngày hôm sau, sau lễ ra mắt con dâu, người ta mới bắt đầu đi xử Isy tang lệ.

Lệ Lâm nghe vậy thì không ngóc đầu lên được. Trong lòng Lam Thanh Như cũng đau nhức… Cuối cùng trực tiếp hôn mê. Lệ Lâm hô lớn: “Người đầu, mau gọi xe cứu thương”

Ông cụ Lệ hét lớn: “Gọi cái rắm! Bảo bác sĩ riêng tới đây một chuyến, bế người vào phòng bên kia chờ tạm trước!”

Ông quản gia cho người đi sắp xếp.

Lệ Minh Thành hoàn toàn không chú ý đến những lời này, ánh mắt đần đờ nhìn Lệ Minh Viễn hỏi: “Vậy tại sao Ỗ lúc đó anh lại không nhảy xuống?”

“Tôi đứng ở trên đó… Có cảm giác choáng váng như là muốn ngã, giống như là có người nào đó khẽ đẩy tôi một phát, lại giống như là do chính tôi không đứng vững… Khi đó, tôi nhớ đến lời nói của bố trước khi chết… Ông ấy bảo tôi nghe lời ông nội, kiên cường sống tiếp… Ông ấy sẽ ở trên trời nhìn tôi trưởng thành… Cho nên tôi không nhảy.”

Lê Minh Thành ngước nhìn bầu trời hỏi: “Bác cả… Là người như thế nào?”.

“bố là một người rất quyết đoán, ông rất rất thành thục và trầm ổn, là người có lòng trách nhiệm, ông ấy rất yêu tôi, cũng rất yêu mẹ, kính trọng ông nội… Đối với các em của mình, cho dù là đứa em cùng cha khác mẹ như Lệ Minh Hoàn… Ông ấy cũng đối xử với bọn họ vô cùng tốt”

“Ông ấy là người có lòng dạ khoáng đạt… Cho dù là đứa con riêng như Lệ Kiên, ông ấy cũng đối xử rất tốt, không làm ra chuyện gì khó xử người ta cả.

Vẻ mặt Lệ Minh Thành mờ mịt nói: “Đáng tiếc là em không được thấy, anh họ… Em rất ghen tị với anh, bởi vì anh có một người bố như vậy… Ít nhất, trong trí nhớ của anh có một người bố tốt như vậy.”

Mà cậu thì không còn cái gì nữa. Cậu không muốn cha mẹ như thế. Thậm chí cậu còn ghét luôn cả chính mình.

Hiện tại cậu chỉ muốn chết.

Cậu hít sâu vào một hơi, nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói: “Anh họ… Em xin lỗi, sự tồn tại của em khiến anh buồn nôn, nhưng mà về sau..”.

Nói xong, cậu giang hai tay ra, muốn nhảy lầu. Ông cụ Lệ suýt nữa bị hù chết,

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cậu không có lỗi với tôi… Trong tất cả những chuyện này, cậu là người vô tội… Tôi chưa từng tách cậu”

Động tác nhảy lầu của Lệ Minh Thành đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh không thể tin được nói: “Vậy tại sao anh lại chán ghét em như vậy?”

“Bởi vì khi còn bé… Cậu khoe khoang mẹ với tôi, nói mẹ đối xử với cậu tốt như thế nào… Tôi ghen tị với cậu. Không ngờ anh họ đã từng ghen tị với cậu ta. Vẻ mặt Lệ Minh Thành không tin được nhìn anh nói: “Anh họ… Cũng sẽ ghen tị với người khác sao?”

“Khi còn bé thì có, nhưng sau khi lớn lên thì không…”

“Tại sao?”

“Bởi vì sau khi lớn lên tôi đã phát hiện, có rất nhiều chuyện không có quan trọng như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.