Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 846



Chương 846: Kỹ năng diễn của em tốt như vậy, hay là cùng chị dâu em đi làm diễn viên đi?

Lệ Minh Hoàn hít sâu một hơi nói: “bố, chuyện này sai lầm có công bằng.. Tất cả đều do chi hai gây ra, tại sao lại liên lụy đến cho bố bọn con? Còn khiến bọn con bố mẹ và con cái tách rời?”

“Con không phục “Con không phục cái quần què ý mà không phục! Không cái cái miệng của chi ba các người rộng, nhị phòng sẽ làm loạn ra chuyện này trước khi Lê Kiên kết hôn dao? Cả đám các người thanh nhàn quá, chỉ sợ thiên hạ không loạn đúng không?”

“Đều cút hết đi! Cách ông già này xa vào, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.

“bố… Minh Nguyệt, Minh Ngọc, hai đứa mau cầu xin ông nội đi!”

Lệ Diễn Nguyệt lại nói: “Bố me… Con không có ý kiến gì với lời nói của ông nội… Mẹ với bố cũng nên đi ra ngoài hưởng phúc, trải qua thế giới của hai người đi, con với anh ở lại bên cạnh ông nội, coi như thay hai người tận hiếu…

Lệ Minh Ngọc cũng nói: “Con cũng không có dị nghị gì.” Hai mắt Viên Cát Kỳ suýt chút nữa thì lòi ra ngoài.

Hai con sói mắt trắng các người thì biết cái gì! ở nhà họ Lệ, chi phí ăn mặc, chi phí chi tiêu hàng ngày đều được lấy từ quỹ chung.

Tiền Lê Minh Hoàn kiếm được đều ở trong tay bà ta. Nếu mà dọn ra ngoài, chi phí tiêu xài mỗi tháng sẽ rất lớn, bà ta không muốn đi

Ông cụ Lệ biết trong lòng bà ta nghĩ cái gì, tức giận nói: “Làm sao? Hút máu ông già này, hút đến bốn năm mươi tuổi cũng chưa biết dừng phải không? Còn muốn hút đến khi ông già này chết luôn sao?”

“bố, bọn con không có ý đó… Lệ Minh Hoàn vội vàng nói.

“Nhà máy trong tay con cũng có quy mô rất lớn…. Con cũng đã trông coi nhiều năm như vậy, sau này toàn bộ lợi nhuận của nhà máy kia sẽ thuộc về chi ba các người! Minh Nguyệt với Minh Ngọc không cần các người quan tâm, đó là con cháu của nhà họ Lệ, ông già này sẽ không bạc đãi bọn nó.”

Viên Cát Kỳ lập tức nở nụ cười nói: “bố… Thật sao! Cái nhà máy kia, trước đây chỉ ba chỉ được có ba mươi phần trăm lợi nhuận, số khác đều thuộc về quỹ chung… Cái này cho chúng con đó, sau này bố không được đổi ý đâu.”

“Nhìn xem chút triển vọng này, chỉ là một cái nhà máy thôi mà… Cầm đi.”

“Vậy sau này đồ cưới của Minh Nguyệt cũng phiền bố quan tâm… còn Minh Ngọc nữa, đồ vật mà nó nên thừa kế không được ít đi đậu…

“Đó là cháu trai ruột của tôi, trong lòng tôi còn không chắc sao! Còn cần cô nhìn chằm chằm?”

“bố, con không có ý đó…

“Đi mau! Nhanh trở về phòng thu dọn đồ đạc cho tôi! Quản gia, đi thông báo cho chi hai, chờ Lam Thanh Như tỉnh lại xong thì bảo vợ chồng bọn nó thu dọn đồ đạc cút xéo đi đi! Về phần Minh Thành thì không cần bọn nó phải quan tâm!”

“Ông già này sẽ giữ bọn nó ở bên cạnh, tự mình dạy dỗ!”

Ông quản gia lập tức đi từ ngoài cửa vào nói: “Dạ, ông chů.”

Từ đầu đến cuối, Lệ Minh Viễn đều không nói chuyện. Lệ Diễn Nguyệt chột dạ nhìn anh nói: “Anh họ… Em sai rồi.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Sai gì?”

“Em thật sự là vô tình nghe thấy…

“Sau đó là giả bộ như là không biết?”

“Á… Em thật sự biết sai rồi, anh họ, anh tha thứ cho em lần này đi!”

“Kỹ thuật diễn của em tốt như thế, hay là đi làm diễn viên với chị dâu em đi? “Phụt… Em không muốn, em không muốn quay phim… Em học ngoại ngữ..

“Anh thấy kỹ thuật diễn của em rất tốt mà.”

Lệ Minh Viễn sắp bật khóc.

“Anh họ, em thật sự biết sai rồi mà…

“Được rồi, không trách em, lần sau nhớ kỹ vào.”

“Biết rồi anh họ, em cam đoan sẽ không có lần hai nữa!”

Ông cụ Lệ tức giận nói: “Đứng lên đi! Còn quỳ làm cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.