Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 847



Chương 847: Khi còn bé, em có khoe với anh họ về mẹ của mình không?

“Ông nội thật sự không trách cháu sao?”

“Cháu của ông nội không sai…. Ghê tởm nhất chính là mấy cái trưởng bối kia, không cái nào giúp hậu bối trưởng thành hẳn hoi thì thôi, còn suốt ngày quấy phá cho nhà không yên”

Lời này khiến Viên Cát Kỳ không ngẩng được đầu lên.

“Vậy… bố, con với Lệ Minh Hoàn đi thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ đi xem nhà rồi dọn ra ngoài… Còn Minh Nguyệt với Minh Ngọc thì giao cho bố dạy dỗ”

Lệ Minh Viễn cũng là đứa trẻ mà ông cụ tự mình dạy dỗ ra, cái thủ đoạn quyết đoán kia… Ngoại trừ ông cụ ra thì ai cũng nghĩ anh sẽ không sống qua mười bốn tuổi, nhưng kết quả là không ai đấu thắng nổi anh….

Cho nên bọn họ rất yên tâm giao con mình cho ông cụ Lệ dạy dỗ.

Người thân có thể trở nên lợi hại, thủ đoạn cao minh thêm một chút, có thể tự bảo vệ tốt chính bản thân mình thì có bố mẹ nào mà lại không vui chứ.

“Minh Ngọc, cháu đi lên sân thượng một chuyến xem anh hai của cáu đã tỉnh táo lại chưa. Nếu như tỉnh táo rồi thì bảo nó xuống đây, ông có lời muốn nói với nó.

Trong lòng Lệ Minh Ngọc có chút kinh ngạc… Tại sao ông nội anh ta lại phải anh ta đo.

Quan hệ của chi hai chi ba vẫn luôn không tốt, cho nên quan hệ giữ anh ta và Lệ Minh Thành vẫn rất không bình thường.

Bọn họ đều đi du học từ nước ngoài trở về, nhưng trong thời gian du học không hề gặp nhau.

Lúc ở nhà trước mặt trưởng bối cũng chỉ nói mấy câu. Bây giờ làm chung ở một công ty cũng chưa từng gặp nhau gì.

Nhưng mà anh ta vẫn nghe lời đồng ý.

“Ông nội, cháu đi ngay đây”

Lệ Minh Ngọc không nhanh không chậm đi lên cầu thang, mắt thấy Lệ Minh Thành đang ngồi ngây ngẩn ở mép sân thượng.

Anh ta họ một tiếng, làm cho đối phương biết là anh ta tới rồi mới mở miệng nơi chuyện.

Tránh việc anh ta đột ngột mở miệng nói chuyện khiến cho người ta vốn dĩ không muốn nhảy xuống lại bị dọa ngã xuống.

Anh ta cũng đột nhiên hiểu vì sao ông nội lại sai anh ta

Anh họ… Thì chắc chắn không thể sai khiến được.

Minh Nguyệt thì nhất định sẽ khiến cho người ta giật mình mà ngã xuống…

Nghĩ tới đây, anh ta có chút không nhịn được bật cười nói: “Anh hai, ông nội bảo em lên hỏi thăm anh tỉnh táo chưa.. Nếu tỉnh táo rồi thì đến phòng làm việc tìm ông ấy, ông ấy có việc muốn nói với anh.” tới.

Lệ Minh Thành nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Chuyện hôm nay, em cũng biết?”

“Hả? Chuyện chú hai thím hai cãi nhau sao? Em không nhìn thấy nhưng có nghe nói một chút… Anh hai đừng để trong lòng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, chúng ta là tiểu bối, cũng không khuyên được gì, làm tốt bổn phận của mình là được”

“Hơn nữa ông nội đã ra lệnh bắt bố mẹ với với bố mẹ anh dời ra bên ngoài ở. Chỉ có đám cháu chắt chúng ta ở lại để ông nội tự mình dạy dỗ.”

Lệ Minh Thành kinh ngạc nói: “Ông nội thật sự quyết định như vậy?”

“Đúng vậy, vừa mới tuyên bố trong phòng làm việc…

Lệ Minh Thành cười khổ nói: “Anh biết rồi…

“Anh họ… Thật ra chuyện này không đến mức phải nhảy lầu tử tự, anh nghĩ thoảng một chút. Sau khi Lê Minh Thành nói xong những lời này thì không biết nói gì nữa.

Thật ra tuổi tác của hai người tương đương nhau, Lệ Minh Thành nhỏ hơn Lệ Minh Thành mấy tháng.

Anh ta đột nhiên nghe thấy Lệ Minh Thành nói: “Minh Ngọc… Khi còn bé, em có khoe với anh họ về mẹ của mình không?”

“Hình như không có… Khi còn bé, mỗi khi mẹ bọn em làm cho bọn em đồ ăn ngon, bọn em sẽ cầm đi cho anh họ ăn, nhưng anh họ không ăn… anh họ không thích ăn những thứ đó.

Lệ Minh Thành đã hiểu.

Khi còn bé chỉ có mình cậu làm ra chuyện não tàn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.