Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 848



Chương 848: Khi đó cháu chỉ là một đứa bé, cháu không đơn thuần sao?

Cũng khó trách anh họ chỉ chán ghét cậu, không chán ghét Minh Nguyệt với Minh Ngọc.

Cho nên chính cậu mới là người đáng ghét… Anh họ thật sự không vì chuyện bố mẹ mà giận chó đánh mèo lên câu.

Đấy lòng Lệ Minh Thành thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nhảy xuống khỏi mép sân thượng.

“Đi thôi, đi tìm ông nội.”

Trong phòng làm việc chỉ còn lại ông cụ và Lệ Minh Viễn.

Ông cụ vẫn đang quở trách Lệ Minh Viễn.

Lệ Minh Viễn cũng lời chấp nhặt với ông nội của mình… Tóm lại hôm nay ông cụ chính là lòng dạ không thuận.

Cho nên mới lấy anh xả giận, dù sao cuối cùng chuyện này vẫn tính lên đầu anh.

Bởi vì Lam Thanh Như từng ra tay với nhóc con, cho nên anh muốn ra mặt cho nhóc con.

Lệ Minh Thành và Lệ Minh Ngọc vừa đi tới cửa đã nghe thấy ông nội mình đang mắng anh họ… bị dọa đến không dám đi vào.

“Thằng nhóc cháu chính là vì con nhóc chết tiệt kia mà mẫn diệt lương tâm, không thèm để ý đến mặt mũi người nhà.

“Cháu vui lòng “Ông thấy thằng nhóc cháu chính là muốn ông già này tức chết”

“Tự ông nội muốn tức giận, đừng đổ cho cháu…….

Cảm giác trong cả cái nhà này, chỉ có mỗi mình anh họ dám nói chuyện với ông nội như thế.

Mấy người bọn họ không dám.

Nếu như bọn họ làm chuyện gì sai, thì cứ trực tiếp quỹ xuống nhận sai giống như Minh Nguyệt vừa này.

Nhưng anh họ thì không cần, cứ mạnh miệng là đủ rồi. Lực lượng trọn vẹn.

“Tự ông muốn tức giận? Nếu như không phải thẳng nhóc cháu kiếm chuyện chơi, ông già này sẽ tức giận thành cái dạng này sao?”

“Cháu chỉ vô tình gặp chủ hai dẫn người phụ nữ khác đi ăn cơm… Sau đó cho người đi điều tra chân tướng sự việc, là Minh Nguyệt lắm miệng nói cho thím ba cho nên chuyện này mới bùng phát ra… Chuyện như vậy mà ông nội cũng muốn tính trên đầu cháu?”

“Nếu cháu không đi tra những cái kia thì Minh Nguyệt sẽ nghe thấy sao?”

“Cháu biết Minh Nguyệt ở bên ngoài nghe lén sao?”

“Thằng nhóc cháu chỉ biết mạnh miệng!”

“Ông nội đã nói…. Sau này sẽ đối xử với con nhóc nhà cháu giống như là cháu dâu của mình, ông đừng có nuốt lời đó! Nếu không có việc gì nữa thì cháu đi đây!”

“Không cho phép cháu đi! Minh Thành đâu, tại sao vẫn chưa xuống!”

Lệ Minh Thành và Lệ Minh Ngọc lập tức đi vào nói: “Ông nội, cháu tới rồi.”

Ông cụ Lệ gật đầu nói: “Minh Ngọc, cháu về giúp bố mẹ thu dọn đồ đạc trước đi… bảo Minh Nguyệt đừng để chuyện kia ở trong lòng, ông nội không trách nó, ai bảo nó tình cờ nghe được chuyện này chứ!”

“Trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này vẫn là mẹ cháu… Nhưng mà đều dọn ra ngoài ở rồi, vậy thì thôi!”

“Vâng, ông nội, cháu về trương… anh họ, em đi trước…

Anh hai, anh tự giải quyết cho tốt… Đừng có tìm chết khiến ông nội lo lắng hãi hùng nữa, ông nội rất quan tâm đến chúng ta!”

Lệ Minh Thành gật đầu nói: “Cảm ơn em bố quan tâm, anh biết rồi.”

Lúc này Lệ Minh Ngọc mới rời đi.

Ông cụ Lệ không khỏi cảm thán nói: “Nhìn xem, Minh Ngọc là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong ba đứa các cháu, cũng là đứa có tâm tư đơn thuần nhất, mặc dù nó giống bố nó không có dã tâm gì… Những dạng người này sống quá yên bình! Quá là đơn giản.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ông nội cảm thấy tâm tư cháu không đơn thuần sao? Xin hỏi là do ai dạy ra! Lúc cháu là một đứa bé, tâm tư cháu không đơn thuần sao?”

“Thằng nhóc cháu còn suy một ra bố đúng không?”

“Ông nội tự tìm!”

“Được rồi… Minh Thành, cháu qua đây, đứng ở chỗ này nghe cho tốt.”

Vẻ mặt Lê Minh Thành mờ mịt làm theo.

Ánh mắt ông cụ Lệ quét về phía Lệ Minh Viễn: “Minh Viễn, cháu hãy lập một thời thề trước mặt Minh Thành! Nói về sau cháu sẽ đối xử với nó giống như em trai ruột!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.