Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 849



Chương 849: Ông nội đừng ép cháu

“Cháu không thề!” Lệ Minh Viễn gần như cự tuyệt không chút do dự.

Dựa vào cái gì chứ?

Anh không có em trai ruột.

Cũng không cần em trai ruột.

Lệ Minh Thành cũng rất kinh ngạc, không ngờ ông nội lại bắt anh họ thề.

Nhưng anh họ từ chối không chút do dự… Khiến ảnh mắt cậy không khỏi ảm đạm xuống.

“Minh Viễn, nghe lời! Đây là khẩn cầu của ông nội! Đời trước nước đã đục, làm thế nào cũng không trắng được… Nhưng đời này các cháu vẫn còn trẻ tuổi, về sau ông nội chết… cháu có thể tùy tiện làm gì mấy vị trưởng bối kia cũng được, nhưng đời này của cháu nhất định phải hai bên ủng hộ lẫn nhau, đưa nhà họ Lệ đi ổn định trên con đường cho ông!”

“Nếu không thì ông nội chết cũng không nhắm mắt.

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nội tâm có chút sụp đổ: “Ông nội, ông đừng ép cháu.

“Minh Viễn, ông biết trong lòng cháu không vui… ông biết mấy năm nay cháu bị người ta bỏ qua, lạnh lùng thành tính… Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù chú thím hai và chú thím ba của cháu có không tốt thì cũng đã sinh cho nhà họ Lệ chúng ta những đứa trẻ tốt!”

“Ông nội đều đối xử với mất đứa như nhau, trong lòng ông nội, các cháu đều quan trọng như nhau.”

“Cái đứa nhỏ Minh Thành này rất là đáng thương… Đoán chừng sau này cũng không muốn nhận lại loại bố mẹ như thế, ông cũng không muốn ép nó. Để nó nhằm mắt làm ngơ, chuyện này cũng sẽ thành quá khứ.

“Nhưng sau này đứa nhỏ Minh Thành này sẽ không có người thân ở bên cạnh… Thằng nhóc cháu cũng không có… Hai đứa các cháu dù sao cũng từ cùng một mẹ sinh ra, nói trắng ra là anh em ruột thịt… Cháu không thể đồng ý với ông nội sao?”

“Ai nói là không có người thân đầu, không phải vẫn còn có ông nội sao… Ông nội không phải đã bắt đầu nhìn thấy nó đáng thương, cho nên bắt đầu cưng chiều nó sao?”

“Vì một đứa cháu trai mà làm khó xử một đứa cháu trai khác?”

Trong lòng Lệ Minh Viễn chắc chắn là sụp đổ.

Nghe vậy, suýt nữa ông cụ Lệ bật cười thành tiếng.

“Thằng nhóc cháu đang ghen sao? Cảm thấy ông nội thương Minh Thành hơn cháu?”

“Không có.

“Cháu có…. Thằng nhóc cháu do một tay ông già này nuôi nấng lên, ông còn không biết tính cháu sao? Cháu yên tâm, đứa nhỏ mà ông tự mình nuôi nấng chỉ có mình cháu… Chắc chắn là sẽ không có ai vượt qua được cháu.

Lệ Minh Viễn tức giận: “Lệ Kiên cũng do ông nội tự tay nuôi nấng”

“Ông tử vì cháu mà đã nuôi dưỡng Lệ Kiên thành một tên rác rưởi vô dụng vẫn chưa đủ sao? Ông biết hai mẹ con kia có dã tâm lớn, cho nên đã sớm đề phòng… Lê Kiên của hiện tại chỉ cần cháu vươn tay một cái là cũng có thể bớp chết được nó!”

“Cũng chỉ mong cháu về sau đừng để hai mẹ con nó chết đói, ông đã giúp cháu như vậy rồi mà cháu còn không biết đủ sao?”

Lệ Minh Thành nghe vậy thì mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn ông nội với anh họ của mình.

Chú nhỏ… Vô dụng như vậy, ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn không có thành tựu gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điểm… là do ông nội cố ý nuôi thành một tên vô dụng.

Chỉ vì để cho dù chủ nhỏ có dã tâm thì cũng không thể gây nên sóng gió gì?

Ông nội và anh họ nói những chuyện này ngay trước mặt cậu, đây là do rất là tín nhiệm cậu sao?

Trong lúc nhất thời, Lệ Minh Thành có chút mù mịt.

Cậu nghe Lệ Minh Viễn không kiên nhẫn nhìn thời gian trên đồng hồ nói: “Anh em họ là chuyện không thể nào thay đổi… ông nội đừng nghĩ đến chuyện anh em ruột nữa, chuyện Lệ Minh Viễn cháu đáp ứng thì sẽ làm được.

“Ông nội cũng không cần thiết phải ép cháu thề”

“Nếu như không có việc gì nữa thì cháu về nhà với con nhóc của cháu đây”

“Cả ngày chỉ biết đến con nhóc kia! Thằng nhóc cháu khiến người ta ghét lắm, biết không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.