Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 850



Chương 850: Đó là vì thời điểm không có ai quản tôi, chỉ có mỗi ông cụ quản tôi

“Nếu ông nội đã ghét bỏ cháu thì tốt quá, cháu đi trước… hai ông cháu cứ ở lại trò chuyện.

“Thằng nhóc cháu thề trước đã!”

“Không thể”

Lệ Minh Thành cười khổ nói: “Ông nội… đủ rồi, anh họ nguyện ý coi cháu như em họ đã là đủ rồi.”

Ông cụ Lệ không khỏi thở dài nói: “Vậy thì Minh Viễn… về sau cháu phải quan tâm đến Minh Thành một chút, biết chưa?”

Lệ Minh Viễn vô cùng không nhịn được nói: “Cháu biết rồi, cháu phải đi đây…. Minh Thành, nếu không có việc gì thì tiến tôi đi ra ngoài”

Lệ Minh Thành kinh ngạc nói: “Dạ

Lúc này ông cụ Lệ mở hài lòng khoát tay: “Tất cả cút đi! Đau đầu suốt cả một ngày… Ông già này phải đi một nghỉ một lúc.”

Lúc này âm thanh của Lệ Minh Viễn mới hòa hoãn một chút: “Ông nội nghỉ ngơi cho tốt… Cháu sẽ bảo bác sĩ riêng đi lên đo huyết áp cho ông.

“Cút đi!”

Lệ Minh Viễn cút.

Lệ Minh Viễn đi theo phía sau lưng anh, vẫn luôn im lặng không nói gì. Dưới anh trắng, dáng dấp của hai anh em có chút giống nhau… Một trước một sau đồng dạng im lặng.

Mãi cho tới khi đến cửa chính, Lệ Minh Viễn mới dừng cước bộ lại, nhìn Lệ Minh Thành nói: “Ông nội bảo tôi quan tâm cậu, cậu muốn được quan tâm như thế nào?”

Lệ Minh Thành bị sự trào phúng trong mắt anh khiến cho đáy lòng có chút khó chịu.

Cậu cười khổ nói: “Nếu anh họ không muốn… thì không cần phải miễn cưỡng”

“Chuyện tôi đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, nhưng Lệ Minh Thành à, trước đây tôi không thích cậu, hiện tại cũng không thích cậu, còn sau này, phải xem biểu hiện của cậu!”

“Cái gọi là chăm sóc trong miệng ông nội chẳng qua chỉ là để cậu ủy thác trách nhiệm thôi!”

“Cậu muốn trực tiếp có chức vị cao hơn, hay là muốn từng bước thăng tiến?”

Lệ Minh Thành không chút do dự nói: “Em chọn cái sau.”

“Được… Nhớ kỹ, người khác có thích cậu hay không không quan trọng… Quan trọng là tự cậu thích lấy mình, đối xử với mình tốt! Tự chăm sóc tốt cho chính mình, đừng để ông nội lo lắng nữa, biết chưa?”

“Hình như anh họ rất quan tâm đến ông nội…

“Đó là bởi vì thời điểm không có ai quản tôi, chỉ có mỗi ông cụ quản tôi… Tôi quả thực được ông nội tự tay nuôi nấng! Tôi mạnh miệng với ông ấy là thật, nhưng trong lòng tôi kính trọng ông ấu cũng là thật!”

“Nguyện vọng duy nhất của tôi là ông cụ có thể sống lâu trăm tuổi… Cho nên mới không so đo với mấy người kia.

“Nếu không thì trưởng bối của chi hai, chi ba, bao gồm muôn cả Lệ Kiên, bà nội nhỏ, ở lúc tôi còn nhỏ, bởi vì tôi là cháu trai trưởng, là người duy nhất có được quyền thừa kế nhà họ Lệ, cho nên có không ít người muốn tôi chết”

“Bởi vì chỉ cần có tôi ở đây, quyền thừa kế sẽ không rơi vào bất cứ người nào trong số bọn họ, cũng không đến lượt con cháu của họ!”

Lệ Minh Thành kinh ngạc nói: “bố… bố mẹ em cũng từng làm những chuyện đó sao?”

“Không sai! Tất cả đều có… Lệ Minh Thành. Trong cuộc đời này phải mạnh mẽ tiến lên vượt qua chông gai khó khăn, trốn tránh đều là những kẻ hèn nhát, cố gắng vượt qua mới là kẻ mạnh! Cuộc đời càng gian nan mới tạo được kẻ mạnh…

“Cho nên, sau khi gặp được con nhóc kia xong, tôi rất cảm ơn những người kia đã làm những chuyện ấy. Cho tôi một cuộc sống trắc trở, tạo cho tôi một trái tim mạnh mě!”

“Bởi vì nếu không trải qua những chuyện kia, tôi nào có bản lĩnh để bảo vệ cô ấy? Để cho cô ấy không lo không buồn, muốn làm gì thì làm cái đó?” Lệ Minh Thành cảm thấy đêm nay là đêm kích thích nhất trong cuộc đời của anh ta.

Những lời nói này của anh họ, giống như cho cậu một chìa khóa quan trọng trên con đường đời của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.