Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 852



Chương 852: Cô vẫn đang chờ hít drama

“Minh Thành, cháu là một đứa trẻ ngoan, cháu có phần tâm này là đủ rồi… Cháu cũng đừng khó chịu trong lòng, chuyện đã xảy ra rồi chỉ có thể tiếp nhận… Chờ sáng mai ngủ dậy, chuyện này sẽ thành quá khứ… sau này, cuộc đời của cháu do chính cháu làm chủ, ông nội làm chỗ dựa cho cháu là được.

“Trưởng thành, sẽ khác… biết không?”

“Da…”

Như anh họ đã nói, sau khi trải qua một điều gì đó, bản thân sẽ trưởng thành.

Những khó khăn trắc trở bản thân gặp phải trong cuộc sống là cách duy nhất để trưởng thành.

Ông cụ Lệ cũng dạy cho cậu một bài học… để cậu hiểu nhiều hơn.

Sau này mỗi ngày tan làm về thì đều đến chỗ ông bảo báo, biết chưa, ông nội sẽ dạy cháu đi như thế nào trên con đường tương lai, đợi cháu đi tốt rồi thì tự mình đi.”

“Cảm ơn ông nội “Đi thôi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, không cần phải về chi hai nữa, sau này cứ ở đây, căn phòng bên cạnh của anh họ cháu mãi mãi là của cháu “Da…”

Lúc Lệ Minh Viễn về tới nhà thì trời đã chuyển sang ngày mới. Anh đi vào trong vườn, vô thức nhìn về phía chiếc xích đu.

Không có bóng dáng của nhóc con.

Muộn như vầy rồi, chắc là con nhóc cũng ngủ rồi. Nhưng Tô Noãn Tâm thì vẫn chưa ngủ. Cô vẫn chờ để hít drama.

Chú nói xử lý mọi chuyện xong sẽ quay về nói với cô.

Cô đã tắm rửa sạch sẽ nhàm chán nằm ở trên giường, trùm kín chăn choi Tetris.

Chơi mấy lần đều không quan hầm, cô sắp bị làm tức chết.

Càng hầm về sau thì tốc độ càng nhanh… Cô dùng hết sức của đầu óc chân tay nhưng căn bản vẫn không theo kip.

Cô tức giận đến mức muốn ném điện thoại.

Nhưng chú vẫn chưa về, không có ai chơi với cô… Thật là nhàm chán, vẫn phải tiếp tục chơi game nữa.

Đã qua mấy ngày ngủ, hôm nay Minh Dao gọi điện thoại nói hai ngày sau Nhiếp Hạo sẽ xuất viện.

Đoàn làm phim sắp khai công.

Thời gian được ở bên chủ không còn nhiều nữa. Khí Lệ Minh Viễn đến gần cửa phòng thì phát hiện đèn bên trong phòng vẫn mở.

Bên trong chăn phình lên như có cái gì đang cử động… Vừa nhìn là biết con nhóc nhà mình vẫn chưa đi ngủ.

Anh đi tới nói: “Chưa đủ sao?”

Tô Noãn Tâm trực tiếp từ trong chăn chui ra ngoài, hai mắt lấp lánh nhìn chăm chăm anh nói: “Chú trở về rồi!”

“Mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi?”

“U”

“Vậy chú nhanh đi tắm rửa đi, đợi chú tắm xong chúng ta sẽ nằm trên giường trò chuyện một lúc.

“Hử? Muốn nghe drama?”

“Vâng vâng vâng!”

Tô Noãn Tâm gật đầu như gà mổ thóc.

“Được… Anh đi tắm trước.”

Lệ Minh Viễn biết giờ này con nhóc vẫn chưa đi ngủ không phải vì muốn chờ anh về ngủ cùng.

Mà chỉ đang muốn hóng drama mà thôi….

Anh cũng không so đo với cô, dù sao nếu cứ so đo mấy chuyện nhỏ này với cô thì sớm muộn gì anh cũng sẽ tức đến mức bị bệnh tim mất.

“Vâng, chú mau đi đi, cháu chơi một ván Tetris nữa.

“Chơi vui không?”

“Không vui, trong lúc chờ chủ về rất là chán… Em có trò chuyện với Minh Dao một lát nhưng Nhiếp Hạo nói Minh Dao vẫn là trẻ con, không thể đi ngủ muộn như vậy,bảo Minh Dao đi ngủ, cho nên em mới chán quá đi chơi cái trò này!”

“Chơi tức chết em, mãi mà không qua ván “Chờ anh tắm xong, anh sẽ giúp em…

“Chú biết chơi?”

“Ừ, khi còn bé thường xuyên chơi “Oa! Chủ thông minh như vậy, chắc chắn là rất lợi hại Vậy chủ nhanh đi tắm rửa đi, cháu đi đánh răng rửa mặt trước, cháu sẽ tạm dừng trò chơi chờ chủ ra gánh!”

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.