Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 857



Chương 857: Tần Thiên cảm thấy phụ nữ là một giống loài phiền phức

“Nhưng em không biết lần đầu tiên đến nhà người khác thì nên mua gì…

“Bình thường đều do mẹ em chuẩn bị

Tần Thiên lại lầm nữa cảm thấy phụ nữ là một giống loài phiền phức.

Anh ta quay đầu xe, nói: “Trở về lấy “Được…

Sau khi trở về lấy đồ xong, hai người lại lần nữa xuất phát.

Lâm Xuân Mạn ngượng ngùng nói: “Cái đó. Em xin lỗi”

“Không sao.” Tần Thiên thản nhiên nói.

“Tần Thiên… Anh nói xem liệu bố anh có thích em không?”

“Em cần ông ấy thích làm cái gì? Em đi hẹn hò với ông ấy hay sao?”

“Phụt… Tần Thiên, anh đang cười nhạo em sao? Nụ cười nhìn không chút tốt đẹp gì.”

“Lần đầu tiên tới nhà anh, muốn để lại cho bọn họ ấn tượng tốt.”

“Cái đó… Quan hệ của anh với mẹ kế có tốt không?”

“Hử? Em hỏi cái này làm gì?”

“Nếu như tốt, em sẽ khách khí với bà ấy một chút, nếu như không tốt. Nếu như em đối xử với bà ấy quá khách khí, anh không vui thì phải làm sao?”

Tuổi còn nhỏ nên tâm trạng khá là mẫn cảm. Tần Thiên thản nhiên nói: “Cũng được… Nhớ lễ phép “Được, em nhớ rồi… Còn cả Tần Nghĩa, em cũng gặp qua cậu ấy, quan hệ của hai anh em nhà anh có vẻ rất tốt, lần này mẹ em cũng chuẩn bị cả quà cho cậu ấy, em nhìn qua là một chiếc cà vạt…

“Còn cả anh nữa, em đã tự tay chuẩn bị cho anh một món quà.

“Anh cũng có?” Tần Thiên có chút ngoài ý muốn nói.

“Đúng vậy! Là một chiếc dây lưng, bản giới hạn… em phải tranh ở trên mạng rất lâu mới có thể tranh được.”

Tần Thiên không hiểu vì sao các cô gái lại đều rảnh rỗi suy nghĩ mấy thứ nhàm chán như vậy.

Nhưng mà khi Lâm Xuân Mạn mở hộp quà ra đưa dây lưng cho anh ta nhìn… Anh ta cảm thấy kiểu dáng cũng không tệ.

“Thích không?”

“Cũng được.”

“Vậy là tốt rồi… Em còn sợ anh không thích chứ! Series này còn có cả giày nữa… Tần Thiên, sinh nhật anh là khi nào? Đợi đến sinh nhật anh rồi em tặng anh một đôi giày, được không?”

“Không cần… Để anh tự mua.”

“Hay là… Em muốn mua cho anh, bình thường anh bận bịu, em không quấy rầy anh, vậy nên em cũng muốn làm gì đó cho anh.”

“Tại sao nhất định phải làm chút gì đó cho anh?” Anh ta đầu thiếu thứ gì.

“Bởi vì em muốn.” Bởi vì em thích anh đó.

“Tùy em..

“Vậy anh đi giày cỡ bao nhiêu?”

“Bốn mươi bố”

“Em nhớ rồi!”

Chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Tần.

Lâm Xuân Mạn xách ầu tặng từ trong cốp xe ra, đi theo Tần Thiên vào nhà.

Tần Thiên đi được hai bước thì dừng chân lại, quay đầu nhìn nói: “Đưa đồ cho anh.

Lâm Xuân Mạn nghe lời đưa đồ cho anh ta.

Lúc này Tần Thiên cầm lấy mấy túi quà tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Xuân Mạn đi theo sau lưng, trong lòng rất là đắc ý.

Tần Thiên thật là ngoài lạnh trong nóng.

Chắc chắn là trong lòng anh ta có chút thích cô ấy, chỉ là không nói ra mà thôi.

Lần đầu tiên Tần Thiên dẫn bạn gái về, bà Tần tự mình ra đón.

“Ai da, Xuân Mạn tới rồi.”

“Xin chào bà Tân.”

“Cứ gọi dì là dì là được rồi… Đều là người nhà với nhau, không cần phải khách khí.

“Chào dì a…..

“Tranh thủ thay dép rồi vào nhà ngủ đi… Tần Thiên, con lấy cho Xuân Mạn đôi dép lê, ở hàng đầu tiên trong tủ giày ý, lần trước mẹ đi dạo phố thấy đẹp nên nua, chắc là mấy cô gái nhỏ sẽ thích.

Tần Thiên nghe lời lấy dép lê xuống, đó là một đôi dép thỏ con màu hồng, bên trên còn có cái đuôi thỏ xù lông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.