Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 858



Chương 858: Nếu biết phụ nữ phiền phức như vậy, tôi thà làm lưu manh cả đời

Anh ta không hiểu đây là thẩm mỹ như thế nào, trực tiếp đưa dép cho Lâm Xuân Mạn.

Lâm Xuân Mạn cười híp mắt nói: “Cảm ơn dì, dẹp lê hình con thỏ dạo này rất chạy, cháu rất thích, cảm ơn dì đã chuẩn bị những thứ này cho cháu “Đều là người một nhà, khách khí cái gì… Tần Thiên, con đi đôi dép màu xám kia đi, mẹ vừa mới mua cho con đó.”

Khóe miệng Tần Thiên co rút lấy ra một đôi dép lê tại thỏ kiểu nam màu xám.……..

Nói thật, anh ta không muốn đi cái kiểu dép ngây thơ này.

Nhưng khi anh ta thấy Tần Nghĩa đi một đôi dép mũi heo tới, anh ta rất phối hợp đổi dép.

Tần Nghĩa lên tiếng chào hỏi Lâm Xuân Mạn trước, sau đó vẻ mặt rất là cạn lời nhìn anh ta: “Anh, anh nói xem có phải mẹ em rảnh rỗi tới phát điên rồi không… Không có việc gì thì đi mua mấy cái dép ngây thơ này cho chúng ta đi… Đến cả bố cũng không có cách gì, bị bắt đi một đôi dép lê mũi trâu…

Nghe vậy Tần Thiên suýt nữa bật cười thành tiếng.

Mẹ nhỏ đang có ý riêng Bình thường bố của anh ta luôn cảm thấy bản thân mình tốt đẹp và trâu bò.

Dép mũi trấu rất hợp với ông ta.

Sau khi Lâm Xuân Mạn đổi dép xong thì rất ngoan ngoãn đi theo phía sau Tần Thiên đến phòng khách gặp bố anh ta.

“Chào chú Tần a

Khỏe môi Tần Kiên nhếch lên một nụ cười thản nhiên, ông ta ngước mắt nhìn Lâm Xuân Mạn một cái, gật đầu nói: “Con nhóc nhà họ Lâm tới rồi.”

Con nhóc này nhìn không tệ lắm… Mắt to mũi cao, nhìn rất ngây thơ.

Khó trách con trai cứ khăng khăng muốn cưới con nhóc này.

“Dạ, chú Tần, đây là quà cháu chọn cho chú… Tần Thiên buồn cười nói: “Không phải là mẹ em chọn sao?”

“Phụt..” Tần Thiên đang làm cái gì đó.

Cô ấy không biết xấu hổ sao! “Khụ… Là em với mẹ em cùng chọn

Đó là một chiếc đồng hồ kiểu dáng khá được, Tần Thiên hài lòng cười nói: “Con nhóc cháu cứ đến nhà chơi là được rồi, mua quà cáp làm cái gì.”

Nhưng trong lòng hai vợ chồng nhà họ Lâm rất là hài lòng.

Cũng biết có con rể là người gia tộc lớn họ Tần ông ta là do thắp nhang cầu khẩn tổ tiên mới được.

Ông ta rất hài lòng về thái độ của bọn họ.

“Ha ha… Mẹ cháu bảo cháu chuẩn bị, cháu nghe lời bà ấy nói bên mới chuẩn bị… Dì ơi, đây là khăn lụa kiểu mới, là quà cháu tặng dì”

“Ai da, Xuân Mạn thật khách khí.”

“Tần Nghĩa, cậu..

Vẻ mặt Tần Nghĩa kinh ngạc: “Em cũng có sao?”

“Đúng vậy, cậu là em rể tương lai của tôi… Tất nhiên là phải có phần của cậu rồi, đây là quà của cậu, là một cái cà vật, chắc là sẽ hợp với cậu.

Tần Nghĩa nhận lấy mở ra xem, gật đầu nói: “Ánh mắt của chị dâu không tệ”

Lâm Xuân Mạn bị tiếng chị dâu này làm cho nâng nâng.

Tần Thiên ở bên cạnh co rút miệng.

Bà Tần vội vàng nói: “Xuân Mạn nhanh ngồi xuống đi Tần Thiên, Tần Nghĩa, hai đưa cố gắng nói chuyện với Xuân Mạn, mẹ đến phòng bếp quan sát một chút… Xuân Mạn à, buổi trưa ở lại ăn cơm nha.”

“Dạ, cảm ơn dì.”

Lâm Xuân Mạn ngoan ngoãn ngồi lên chết sopha, Tần Thiên đưa cho cô một quả táo: “Ăn không?”

“Ăn… Nhưng mà em ăn tái phải gọt vỏ “Thật là phiền phức”

Tần Thiên cầm dao gọt trái cây gọt vỏ táo cho cô ấy.

Lâm Xuân Mạn lại nói: “Ở nhà mẹ em còn bổ thành từng miếng cho em ăn.. Tần Thiên trực tiếp đưa quả táo đã gọt vỏ xong cho cô ấy, nói: “Muốn bổ tự mình bổ!”

Tần Kiên nhíu mày nói: “Thằng nhóc con đối xử với khách kiểu gì đó hả?”

“Nếu biết phụ nữ mà phiền phức như vậy… Con thà làm lưu manh cả đời.”

Tần Kiên trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Xuân Mạn, ông ta đang định nói gì đó thì thấy có gái nhỏ rất tốt tính cười nói: “Thế nhưng anh không có lựa chọn nha…”

“Anh cũng đã nói là sẽ cưới em, không cho phép hối hận đâu!”

Tần Nghĩa ở bên cạnh suýt nữa chết cười.

Nhưng anh ta nhanh chóng có chút không cười nổi. Bởi vì anh ta nghĩ đến Tô Noãn Tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.