Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 866



Chương 866: Tiền nhóc con tiêu của cậu cứ tính cho tôi

Lệ Minh Viễn đang làm liễn, lúc nhận được điện thoại của Tần Thiên còn tưởng rằng có việc vì quan trọng lắm. Ai mà ngờ được là gọi đến để cáo trạng.

Anh thản nhiên nói: “Cậu đắc tội em ấy à?”

“Tôi đâu có làm gì đâu! Lúc người ta nói Lâm Xuân Mạn phẫu thuật thẩm mỹ trước mặt tôi tôi cũng nói đỡ cho cô ấy mà! Con nhóc nhà cậu trước mặt không thèm nói cái gì, sau lưng lại chơi tôi một vố nhau thế?”

“Làm sai? Nhà họ Tần các người phá sản? Có chút tiền ấy mà cũng không bỏ ra nổi ?”

“Không phải, tôi sợ con nhóc nhà cậu trong lòng khó chịu với tôi…

“Cậu quan tâm những thứ này?”

“Về sau nhỡ đâu tôi không may đắc tội cậu, còn phải nhờ con nhóc nhà cậu thổi gió bên gối, đương nhiên là tôi phải để ý rồi.”

Lệ Minh Viễn túc giận: “Vậy thì cậu đừng có làm chuyện gì đắc tội tôi.”

“Chuyện đó không chắc. Chị tôi bây giờ chính là một quả bom hẹn giờ, suốt ngày khiến trái tim tôi như treo lơ lửng, sợ hãi chị ta đột nhiên nhảy ra làm ra chuyện gì.

“Vẫn chưa tìm thấy chỗ Tần Viên trốn sao?”

“Trốn rất kỹ… Đoán chừng chỉ có bố tôi biết chỗ, trong sao kê tài khoản của bố tôi, cứ cách một khoảng thời gian là bố tôi sẽ chuyển một khoản tiền không nhỏ ra ngoài, có lẽ là chuyển cho chị tôi.”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tóm lại… Nếu như cô ta cứ luôn trốn tránh như vậy thì có khả năng sẽ được an toàn, còn nếu dám ra tay với nhóc con, Tần Thiên, tôi tin là cậu hiểu.”

“Tôi hiểu…

“Ừm… Số tiền nhóc con tiêu của cậu cứ tính cho tôi, nhưng cậu đừng nói cho em ấy, cứ để cho em ấy hả giận, con nhóc kia rất nghĩa khí, bạn bè bên cạnh cũng không nhiều.”

Hai mắt Tần Thiên sáng lên nói: “Thật không, mấy chục tỷ đó, đến tận bây giờ tôi vẫn còn đang nhận được tin nhắn trừ tiền”

“Ừ, người đàn ông của em ấy có tiền, không đến mức phải tiêu tiền của người khác.

“Không tệ! Thằng nhóc cậu càng ngày càng ngầu lòi Hiếm khi cậu như vậy, vật tôi sẽ không quan tâm đến mấy tin nhắn kia nữa, cưa để bọn họ tiêu vui vẻ đi.”

Sau khi cúp điện thoại xong, Tần Thiên tiếp tục đánh bài với bạn.

Hai người kia nghe anh ta nói chuyện thì trợn mắt nói: “Lệ Minh Viễn giúp anh bỏ sổ tiền này sao? Đây chính là mấy chục tỷ đó!”

Tần Thiên nhíu mày nói: “Đối với tên kia mà nói thì chẳng đáng là gì?”

“Nói ra cũng kỳ, mấy cậu chủ nhà giàu chúng ra không ai có thể ra tay hào phóng được như Lệ Minh Viễn! Tôi muốn lấy lòng phụ nữ, tối đa cũng chỉ mua mấy cái túi với ít đồ trang sức là đủ, anh ta thì chớp mắt cái bỏ ra mấy chục tỷ luôn.”

“Đều chỉ là muỗi thôi… Tên kia mua cho con nhóc kia một căn biệt thự, bỏ ra số tiền này nè.” Tần Thiên trực tiếp giơ một ngón tay lên.

Hai người kia không khỏi hít sâu vào một hơi: “Một nghìn tỷ?”

“Sai, là mười năm nghìn tỷ!”

“Trời ơi! Đây quả thực là còn tùy hứng hơn cả đám con nhà giàu chúng ta! Nhà họ Lệ nhiều tiền như vậy sao!”

“Không giống, nhà họ Tần tôi tuy cũng có tiền, nhưng đa phần đều ở chỗ bố của tôi… Tiền của nhà họ Lệ cũng đều ở chỗ của ông cụ Lệ, nhưng Minh Viễn có bản lĩnh, bí mật dùng danh nghĩa của mình đầu tư không ít hạng mục, dù sao tên kia không thiếu tiền, hai người cũng phải học tập một chút đi!”

“Nấu nấu, người như Lệ Minh Viễn, cả đời này chúng tôi cũng không học tập được.

“Lúc lên đại học, tên kia như là siêu nhân hoang dã của chúng tôi! Anh ta gần như không chơi đùa, không ngừng học tập… Sau khi tiếp nhận tập đoàn Quốc Doanh xong thủ dùng tốc độ bàn thờ đưa tập đoàn Quốc Doanh lên quy mô như bây giờ, quả thực là hù chết người khác.

“Ừm, tôi cũng rất bội phục tên kia.”

“Anh cũng không kém…

“Đó cũng là đi theo cậu ta kiếm ra tiền, tên kia không có bạn bè, chỉ có một mình tôi mặt dày mày dạn đi theo cậu ta bắt cậu ta dẫn tôi đi chơi cùng… Đi theo cậu ta, tôi cũng kiếm lời được không ít tiền riêng, cho nên tôi cũng không để mấy chục tỷ này vào mắt… Nhưng nếu tên kia vui lòng cho thì tất nhiên là tôi sẽ nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.