Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 872



Chương 872: Kỷ Vân Như chính là quỷ hút máu!

Ông Ngô thở dài nói: “Nhiều nhất là ba nghìn tỷ… Nhiều hơn cậu không giúp được “Cậu ạ… Như thế chưa đủ.

“Không đủ thì tự cháu nghĩ cách đi.

“Cháu làm gì có cách gì đâu? Thứ có thể bán cháu đều đã bán hết rồi! Nhà họ Lục cũng đã tổn không ít tiền, bọn họ không chịu bỏ thêm tiền nữa… Cậu à, cậu giúp cháu một chút nếu, nếu không phải bất đắc dĩ thì cháu cũng không muốn nhờ đến cậu!”

Ông Ngô hít sâu vào một hơi nói: “Cháu đang muốn ông già này tặng thêm cái mạng này cho nhà họ Kỷ cháu sao? Một cái mạng của em gái cậu vẫn chưa đủ, còn muốn thêm cả mạng của cậu nữa sao? Đời trước cậu thiếu nợ nhà họ Kỷ các người sao?”

“Cậu à!”

“Được rồi, để lão già này kiếm cho cháu, có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! Chắc chắn là không có mười năm nghìn tỷ đầu, chúng tôi không giống mấy người trong gia tộc giàu có như các người, tùy tiện vung tay là có mấy nghìn tỷ!”

“Chúng tôi chỉ là những người bình thường, tiền kiếm được đều là bằng mồ hôi và nước mắt!”

Kỷ Vân Như gật đầu nói: “Vậy được rồi… Cháu sẽ trở về đợi tin của cậu, hy vọng cậu có thể để chuyện này vào trong lòng, dù sao anh cháu cũng là người cậu nhìn lớn lên.”

Sau khi Kỷ Vân Như đi, ông Ngô không còn hứng thú quay phim như trước nữa.

Tô Noãn Tâm và Nhiếp Hạo đang ở trên không trung hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra ở bên dưới.

Minh Dao lặng lặng nhìn ông Ngô đang đen mặt, không nhịn được kéo cổ áo ông cụ nói: “Ông ơi ông cần tiền sao?”

“Ừm… Cháu của ông cần tiền chữa bệnh, thắng nhóc kia rất hiếu thuận, hiếu thuận hơn con nhóc kia nhiều.….. Là đứa vẫn luôn kính trọng ông già này, không giống nhau con nhóc kia, trong lòng vẫn luôn xem thường ông già này……

“Nếu như không phải nó thật sự hết tiền thì chắc còn lâu nó mới hạ mình đến vay tiền ông già này”

Minh Dao không khỏi nhếch miệng nói: “Xem thường ông Ngô rồi còn đến gặp ông Ngô vay tiền, thật là đáng ghét”

“Cũng không hẳn, chó dù có chán ghét chết thì cũng là cháu ruột của mình… Cũng không thể không cho nó vay tiền chữa bệnh”

“Nhưng ông Ngô có nhiều tiền như vậy sao?”

“Có thì có… Đây còn không phải là tiền mua quan tài sao, vừa mở miệng ra đã đòi mười năm nghìn tỷ, cho dù ông già này có cho nó hết tiền mua quan tài thì cũng không đủ!”

“Vậy ông Ngô ơi… Nếu bộ phim này bán giá phòng vé cao, có phải là sẽ kiếm được tiền không?”

“Phòng vé cao đương nhiên là sẽ kiếm được tiền… Xem ra phải nhanh chóng quay phim xong, không thể cứ quay phim một cách chậm chạp như vậy được.

“Ông Ngô cố lên! Ông Ngô đối với cháu tốt như vậy, nếu như ông thiếu tiền, cháu sẽ không thu tiền catse quay phim của ông.

“Ngoan lắm, thật là hiếu thuận… Giá mà hai đứa trên kia không thi tiền catse của ông thì tốt, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền, đặc biệt là Nhiếp Hạo!” Minh Dao híp mắt nói: “Ông ơi, tiền catse của Nhiếp Hạo là bao nhiêu ạ?”

“Một bộ phim… Khoảng một nghìn năm trăm tỷ! Cao chứ! Cả giới giải trí chỉ có một mình cậu ta độc nhất như vậy”

“Cao!”

Kết quả không phải bị con quỷ hút máu Kỷ Vân Như kia hút hết đi, không để lại một tí gì cho Nhiếp Hạo.

Đúng vậy, ở trong mắt Minh Dao, Kỷ Vân Như chính là quỷ hút máu.

Hết hút khô Nhiếp Hạo rồi lại đến ông Ngô.

Vừa nãy nghe thì có vẻ nhà họ Lục cũng góp vào không ít…

Minh Dao trực tiếp nhảy xuống khỏi đùi ông Ngô, nói: “Ông Ngô ơi, cháu đi nhà vệ sinh một chút Đi vệ sinh là giả, gọi điện thoại cho Lục Viễn Phương mới là thật. Hiếm khi Lục Viễn Phương được con gái ruột gọi điện thoại tới.

Rất là hồi hộp lo lắng nghe máy.

“Minh Dao”

“Bố ơi!”

Giọng nói rất ngọt ngào.

Chỉ một tiếng ‘bố ơi đã khiến cho trái tim Lục Viễn Phương nở hoa: “Minh Dao ngoan quá! Minh Dao gọi điện cho bố là có chuyện gì đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.