Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 877



Chương 877: Cháu là người cầm quyền của nhà họ Lệ, đây là bổn phận cháu nên làm!

“Kỷ Vân Tiêu cần số tiền trên trời để chữa bệnh không ngừng… Kỷ Vân Như đã bán sạch rất nhiều thứ nhưng vẫn không chống đỡ nổi, cho nên bà ta mới phải hạ thấp bản thân đi cầu xin bốn phía “Vậy Kỷ Vân Tiêu còn có thể cứu được không? Hơn nữa. Không phải con nhóc kia là con của Kỷ Vân Tiêu sao? Đó là bố vợ tương lai của thằng nhóc cháu đó, thằng nhóc cháu không định giúp một chút sao?’

“Rốt cuộc ông nội muốn nói cái gì?’

“Không phải… Mối hôn sự này, chúng ta cứ muốn đi, nếu Kỷ Vân Như muốn tiền… Thì thằng nhóc cháu cứ bỏ ta đi? Không phải cháu đầu tư cho con nhóc kia một mảnh đất hay sao, để con nhóc kia bỏ tiền chữa bệnh cho bố ruột. Cũng coi như là hiếu kính bố mình?’

“Cho dù cuối cùng kỷ Vân Tiêu vẫn không tỉnh lại, con nhóc kia cũng coi như là đã tận tình tận hiếu với Kỷ Vân Tiêu… Cháu cảm thấy sao?”

Lệ Minh Viễn suýt nữa bị tức cười.

Cái ý nghĩ này của ông nội thật hay.

“Thứ ông nội giỏi nhất chính là tính kế!’

“Cho nên ông chạy tới đây để tính toán luôn cả cháu?’

“Thằng nhóc cháu có tiền, không tính toán cháu thì tính toán ai?’

“Ông nội bây giờ có chuyện gì cũng nhắc tới nhóc con, đoán chắc là cảm thấy cháu sẽ mềm lòng với em ấy?”

Lần trước khuyên Lê Minh Thành cũng vậy, lần này vì hôn sự của Kệ Minh Thành cũng thế.

Thật sự là hiểu anh chắc?

Nhưng mà nói trắng ra, bởi vì ông cụ Lệ hiểu anh cho nên mới phát hiện chiều này hữu dụng. Bởi vì Lệ Minh Viễn… Cũng không muốn bố ruột của nhóc con bởi vì tiền thuốc men không đủ dẫn đến việc cả đời này không thể tỉnh lại.

Đặc biệt là sau khi biết trong lòng Tô Ngọc Mỹ vẫn luôn đợi người kia xuất hiện… Anh càng không nỡ hạ quyết tâm.

Ông cụ Lệ đắc ý nói: “Không sai, đoán chắc Thắng nhóc cháu nói được hay không đi! Mảnh đất kia cũng kiếm được không ít tiền… Kỷ Vân Như không biết chuyện này, nó có thể vay cháu được bao nhiêu tiền chứ!’

“Đối với cháu mà nói thì chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng đối với Minh Thành mà nói thì đây là một cơ hội kiếm cho nó một người biết nóng biết lạnh bầu bạn ở bên cạnh, đây là chuyện tốt!’

“Cháu là người cầm quyền của nhà họ Kệ, đây là bổn phận của cháu!’

“Hơn nữa còn một chuyện, đoán chừng sẽ khiến cho cháu động lòng…

“Ông nội muốn nói cái gì?’

“Tính cách của con nhóc Kỷ Hoài An kia rất tốt, rất dễ sống chung, không giống mấy cô chủ nhà giàu khác… Sau này con nhóc nhà cháu với con nhóc Kỷ Hoài An kia sẽ có mối quan hệ chị em dâu, có thể chung đụng với nhau hòa thuận, cả gia đình yên bình… Đây là chuyện tốt.’

“Cháu xem thím hai với thím ba của cháu tranh đấu âm thầm với nhau suốt nửa đời người… Đến già rồi mà còn không yên, thật sự khiến cho người ta đau đầu.” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Chú thím hai chưa ly hôn sao?’

“Hết cách rồi, đều đã nhắm mắt làm ngơ đơn ngoài, Minh Thành cũng không chịu gặp bọn họ.

“Lương Thị Diễm đâu?’

“Chuyện này chú hai của cháu đuối lý, đương nhiên là giao Lương Thị Diễm cho thím hai của cháu xử lý, tổng thì cũng phải để thím hai của cháu nguôi giận… Chuyện còn lại, phải xem chú hai của cháu giải quyết như thế nào, muốn sống hay chết lão già này không quan tâm.

“Lúc này ông nội không đau lòng cho con trai nữa sao?’

“Sau khi nhìn thấy mỗi khi trời tối ngày nào, Minh Thành cũng ngồi ngẩn người bên cạnh cửa sổ mấy tiếng đồng hồ. Ông còn đau lòng cho con trai sao? Ông chỉ hận không thể đánh chết hia cái đứa kia!”

Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Triệu chứng này của Minh Thành bao lâu rồi?’

“Là quản gia nói với ông, ông mới biết… Bắt đầu từ đêm hôm đó, cả đêm không biết là không ngủ được hay là không muốn ngủ, cứ ngồi ngẩn ngơ bên vừa sổ, buổi sáng lúc đi gọi ăn sáng vẫn còn ngồi ở chỗ đấy…. Sau này mỗi khi trời tối, nó sẽ đến chỗ mãi già này chào hỏi trò chuyện một lúc, trở về phòng lại ngồi ngày người… Ông thật sự SỢ thằng nhóc kia nghĩ quẩn, nhưng không biết phải làm sao cho phải!”

Lệ Minh Viễn lập tức hiểu.

Khi còn bé anh cũng như thế, không dám ngủ, sợ vừa ngủ thiếp đi sẽ gặp ác mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.