Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 896



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 896

“Hừ, đồ lừa gạt… Chị đã hứa với em là giúp em xin ảnh ký tên của Nhiếp Hạo.

“Hả? Không phải là Minh Dao nói đã gửi cho em rồi sao?”

“Đó là Minh Dao xin, không phải chị “Không phải là đều như nhau sao!”

Lệ Minh Nguyệt đang định nói nếu chị đã hứa xin thì xin thêm cho em một tấm nữa, nhưng đột nhiên lại bị ông cụ Lệ gõ một cái vào đầu.

“Tại sao cháu lại nói chuyện với chị dâu như thế?

Lệ Minh Nguyệt che đầu không hiểu gì nói: “Ông nội… Ông đang làm hì thế!”

“Nhớ kỹ… Con nhóc này sau này sẽ trở thành chị dâu của các cháu, người ta nói trưởng tẩu nhau mẹ, sau này gặp con bé không được không biết lớn biết nhỏ như thế.

Cách làm việc dạo này của Lệ Minh Viễn khiến cho ông cụ Lệ rất hài lòng.

Cho nên ông cụ Lệ rất vui lòng nể mặt Lệ Minh Viễn cho cô nhóc kia thêm thể diện ở trong nhà.

Lệ Minh Nguyệt che trán nói: “Cháu biết rồi…

Ông nội, sau này cháu sẽ không như thế nữa.

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Ông nội, không cần như thế đầu… Tuổi tác của cháu với Minh Nguyệt không chênh lệch nhau là bao, người cùng lửa bọn cháu đều nói chuyện như vậy”

“Tùy cháu… Dù sao ông cụ này cũng tăng thêm thể diện cho cháu, lúc trở về nhớ nói lại với Minh Viễn! Để thằng nhãi kia biết ông nói lời giữ lời, không hề nuốt lời là được.

“Hả? Là chủ bảo ông đối xử tốt với cháu sao?”

“Gần đây thằng nhãi kia khiến ông rất là yên tâm, làm cho ông hai chuyện rất là vừa ý ông… Nó cũng không có yêu cầu gì chỉ, chỉ muốn ông đối xử với con nhóc cháu tốt hơn một chút. Ông già này tất nhiên nói được làm được” Nghe vậy, chóp mũi Tô Noãn Tâm có chút chua xót.

Suýt chút nữa là khóc ngay tại chỗ…

Cô quả thật chính là một tên khốn nạn.

Chú đối xử với cô tốt như thế, khắp nơi suy nghĩ cho cô. Thế mà cô lại không có một chút tín nhiệm chú ấy.

Chỉ cùng Kỷ Hoài An ăn cơm mà thôi. Thế mà cô lại giận dỗi lâu như thế, cô quả thực không phải là người mà.

Chú không quan tâm tới cô hoàn toàn là do cô đáng đời!

Nhưng cô không để ý tới chú, không liên lạc với chú, cô quả thực là không băng cầm thú.

“Chị dâu, chị sao thế?” Lệ Minh Nguyệt thấy vẻ mặt cô có chút không đúng thì lo lắng nói.

Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: “Không có việc gì…

Minh Nguyệt, buổi trưa em gọi anh họ em về nhà ăn cơm đi… Hôm nay chị được nghỉ, chị sẽ nấu cơm cho mọi người ăn, ông nội vẫn chưa được nêm thử tài nghệ của cháu đâu nhỉ… Cháu sẽ làm cho ông vài món để nhăm rượu.

Ông cụ Lệ kinh ngạc nói: “Con nhóc cháu còn biết cả nấu cơm sao?”

_Vâng.. Nhưng mà ông nội đừng kỳ vọng quá vào Vào cháu, cháu chỉ biết nấu vài món ăn bình thường thôi… Vừa vặn cháu có mang theo thịt hun khói với lạp xưởng đến, để cháu nấu cho moi người ăn”

Lệ Minh Ngọc cười nói: “Không ngờ chị dâu vòm biết nấu cả cơm.”

Ông cụ Lệ cũng nói: “Không ngờ nhóc con cháu lại giói như thể… Vậy để ông nếm thử tài nấu nướng của cháu… Ong sẽ gọi Minh Viên về, Minh Quyệt, cháu đi theo chị dâu học hỏi một chút, con gái trong nhà thì phải biết nấu ăn… Trước đây bà hội của Minh Viên cũng biết nấu ăn đó”

Đã bao nhiêu năm rồi. Ông ấy chưa được ăn đồ ăn do người trong nhà nấu.

Lệ Minh Nguyệt tò mò nói: “Vậy bà nội cháu thì dao? Bà nội cháu có biết nấu ăn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.