Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 903



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 903 “Vậy tại sao chú lại không gọi điện cho em?

Ngay cả khi em không về nhà, chú cũng không tìm em…Có phải chú không thích em nữa hay không?”

Lệ Minh Viễn bị chọc tức đến bật cười. “Anh không thích em nữa thì nhớ em để làm cái gì?” “Vậy thì rốt cuộc là tại sao?” “Với anh mà nói…Đó là cả một cái quá trình” “Quá trình gì?” “Làm cho chính em hiểu rõ một số thứ, sau đó sẽ trải qua quá trình trưởng thành… Tô Noãn Tâm, em nên học cách tự phán đoán một số thứ, thay vì chỉ biết nghe người khác nói…

Tô Noãn Tâm dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng giống như không hiểu gì cả.

Đôi mắt của cô rưng rưng và đẫm lệ, mờ mịt nhìn về phía Lệ Minh Viễn, nói: “Chú…Vậy chú thật sự không giận em sao?” “Anh cần gì phải tức giận? Em là của anh… Không ai có thể cướp được. Nếu em chán thì để cho em tự mình ra ngoài chơi…Chơi đến khi nào mệt thì quay trở về”

Tô Noãn Tâm nghe vậy thì lập tức bật khóc.

Cô có thể cảm nhận được chú thật sự, thật sư rất thích cô.

Thậm chí là yêu cô.

Ở trong lòng chú, mình chính là người của anh ta, cả đời này cũng vậy.

Từ trước cho đến nay, đều là do cô quá tùy hứng và quá đáng. “Huhu…Chú, em quả thực không phải là con người, em thật là xấu!” Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Được rồi…Đừng khóc…Mau dạy anh làm như thế nào, để nồi cháy thì sẽ hỏng Tô Noãn Tâm hít hít cái mũi, giọng nức nở, nói: “Đầu tiên cho dầu vào…Đun cho nóng, sau đó đổ các đồ ăn mà em đã trộn vào…Xào”

Lệ Minh Viễn làm theo…Ngoài trừ mấy món đầu tiêu là Tô Noãn Tâm nấu, còn sáu món tiếp theo và món canh thì đều do anh làm, Tô Noãn Tâm chỉ dẫn.

Cho nên bốn món ăn đầu tiên đều có đầy đủ màu sắc và hương vị, nhìn giống như những món lần đó.

Sáu món tiếp theo và món canh… Hương vị cũng tạm được, Tô Noãn Tâm phải nêm thêm một ít gia vị, thức nhìn không đẹp lắm.

Chờ sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, Lệ Minh Viễn đích thân đặt bốn món đồ ăn do Tô Noãn Tâm làm ở trước mặt ông nội mình, những món còn lại thì sắp xếp ở phía sau.

Lệ Minh Viễn vốn dĩ muốn tạo lại bầu không khí, nhưng khi một chữ “0a” vừa phát ra thì khiến cả người anh đều ngây ngẩn…

“Ách…Noãn Tâm, tất cả những món ăn này là cháu nấu sao?”

Tô Noãn Tâm đã rửa mặt, cho nên không thể nhìn ra được gì ở trên khuôn mặt của cô Cô cười nói: “Cháu chỉ nấu bốn món, còn lại đều do chú xào.”

Ông cụ Lệ không khỏi nhướng mày lên, nói “Thăng nhóc này, cháu còn có thể nấu ăn sao?”

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cô nhóc dạy rất tốt”

Ông cụ Lệ không khỏi quét mắt nhìn Tô Noãn Tâm đầy vẻ thâm ý, nói: “Cô nhóc này thật biết dạy dỗ”

Tô Noãn Tâm cúi đầu, đang muốn nói chuyện thì nghe Lệ Minh Viên nói: “Nếu không phải ông nội mở miệng hay ngậm miệng gì cũng nhất định muốn đuổi cháu ra khỏi nhà, cô nhóc này cũng sẽ không vì sợ cháu chết đói không ai quan tâm, nên mới phải dạy cho cháu!”

“Ông cũng chỉ nói vậy thôi. .Nhưng thật sự đã đuổi cháu ra khỏi nhà”

“Ai biết cháu, còn muốn ăn cơm không?”

“Ăn”

Lệ Minh Viên ngồi vào vị trí bên cạnh ông nội mình.

Tô Noãn Tâm ngồi xuống bên cạnh anh, Lệ Minh Thành ngồi ở bên phía bên kia của ông cụ Lệ, Kỷ Hoài An ngồi bên cạnh cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.