Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 904



Chương 904: Trời sinh tốt số là đủ rồi

Trong lòng Lệ Minh Nguyệt tràn đầy cảm kích, nói: “Cảm ơn chị dâu!”

Lệ Minh Ngọc cũng nói: “Cảm ơn chị dâu… Còn tưởng rằng thật sự ăn không ăn được.” “Hả? Làm sao có thể.

Lệ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Lệ Minh Viễn với ánh mắt ngóng trông, nói: “Anh họ trách chúng em để chị nấu ăn một mình, nói không cho chúng em ăn những món chị nấu… “Phốc… Đừng nghe chú ấy nói, là chị bảo mọi người ra ngoài.” “Nhưng mà…

Lệ Minh Viễn trừng mắt nhìn qua, Lê Minh Nguyệt lập tức cúi đầu ăn cơm, không dám nói thêm nữa.

Ông cụ Lệ nhìn thấy thì cười ha ha ra tiếng, nói: “Các trưởng bối không có ở đây, thằng nhóc này thật sự dám xưng vương, sửa mũ mão trước khi ra trận.

Lệ Minh Viễn cũng không quan tâm đến lời nói của ông ấy, chỉ nói: “Đây là tay nghề của cô nhóc, ông nội nếm thử đi.”

“Nhất định phải nếm thử, quản gia, lấy bình rượu quý đến đây cho tôi! Thịt khô này quả thật không tôi. “Nếu ông nội thích ăn thì cháu sẽ bảo người gửi thêm một ít “Vậy thì sẽ rất xấu hổ” “Người trong nhà không nói hai lời, coi như là hiếu thảo với ông nội”

“Nhìn xem, cô nhóc nhà ta thật là hiểu chuyện, Minh Nguyệt, cháu phải học hỏi nhiều hơn. Lệ Minh Nguyệt chậc lưỡi nói: “Cháu biết rồi, ông nội… Khóe miệng Kỷ Hoài An xuất hiện một ý cười, nói: “Noãn Tâm thật sự là lợi hại, năm mười tuổi đã tự mình nấu mì để ăn…Em từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng vào phòng bếp.

Những lời này người khác nghe sẽ không cảm thấy gì, nhưng đáy lòng của Lệ Minh Viễn lại có chút không thoải mái.

Nếu cô nhóc được sinh ra ở nhà họ Kỷ, e rằng cũng sẽ được giáo dục tốt giống như Kỷ Hoài An, cũng không phải xuống bếp nấu ăn, Trời sinh tốt số là đủ rồi.

“Cảm ơn chú, chú cũng ăn đi”

“Ừ, ăn xong Minh Nguyệt và Minh Ngọc đi rửa chén”

“Phốc-Anh họ, không phải trong nhà có người hầu sao?”

“Không phải người trong nhà tổ chức một bửa ăn tập thể nên không cần người hầu trợ giúp sao?”

“Vậy tại sao anh hai không tính ri “Anh hai của em có đối tượng để nói chuyện, em cũng có để nói sao? Mang một đối tượng về đây rồi em không phải làm cái gì nữa, như thế nào?”

“Phốc…Em sẽ đi rửa chén.”

Mọi người đều không nhịn được cười.

Lệ Minh Thành từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện.

Tuy nhiên, khóe môi của cậu cũng cong lên thành một vòng cung.

Kỷ Hoài An nhìn thấy khóe miệng của cậu cong như vậy thì không khỏi cười khẽ ra tiếng, nói: “Minh Thành, anh cũng ăn nhiều một chút, trông hơi gây”

Lệ Minh Thành cười nhẹ, nói: “Cảm ơn”

“Ông nội Lệ, bâu không khí trong gia đình ông thật tốt…Cháu rất thích, lân sau cháu sẽ đến nhà ông chơi tiếp”

Ông cụ Lệ rất vui vẻ mà nói: “Nên thường xuyên tới chơi, cô nhóc Noãn Tâm cũng là…Khi nào nghỉ thì đến đây chơi. Bây giờ ở đây đều là nhóm người trẻ, khi nói chuyện cũng không có quy tắc gì, cứ xem giống như gia đình của mình, cứ thoải mái mà chơi…Ở lại trong nhà cũng được, có phòng của Minh Viên”

Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Vâng ông nội”

“Đầu là những đứa trẻ ngoan, nghe lời, nào, ăn cơm đi…Lão già này sẽ tự mình uống hai ly, mấy đứa cứ tự nhiên”

Sau khi cơm nước xong, Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc tự giác dọn dẹp chén đũa, đi đến phòng bếp rửa chén.

Hai cô chủ, cậu chủ mười đầu ngón tay không dính nước, bây giờ lại phải rửa chén hơn một tiếng đồng hồ, còn làm vỡ vài cái Ông cụ Lệ được Kỷ Hoài An và Lệ Minh Thành dẫn đi dạo trong vườn để tiêu hóa thức ăn Tô Noãn Tâm đi theo sau Lệ Minh Viên, đi đến phòng của anh trong nhà cũ Phòng ở lầu 3, bên trong có một cái ban công rất to rộng Căn phòng cũng rất lớn, bên trong có một cái giá sách, phía trên đều là những quyển sách mà khi còn đi học Lệ Minh Viên đã đọc qua Bên cạnh giá sách có một cái bàn học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.