Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 925



Chương 925: Khẩu vị của chủ nhà chị chính là thích thịt nhiều một chút

Biết rõ nhà họ Kỷ muốn nhờ cậy mình, vì bản thân mà sắp xếp chuyện làm thông gia, rất rõ ràng, Lệ Minh Thành cảm thấy có chút không thoải mái.

Trước kia, khi cậu nói đến chuyện yêu đương, hai người đều là vì thích nhau nên mới đến với nhau, việc ở bên cạnh nhau cũng rất thoải mái.

Còn bây giờ, mặc dù cảm giác không tệ, nhưng chuyện này quá phức tạp, cũng có quá nhiều bí mật.

Cậu thực sự không thích loại cảm giác này.

Kỷ Hoài An cúi thấp đầu, hốc mắt ửng đỏ nói: “Nếu anh không đồng ý…em có thể nói với anh Minh Viễn hủy bỏ hôn sự này.”

Lệ Minh Thành hít sâu một hơi, rồi nói: “Trước tiên, chúng ta cứ đi ăn cơm trước đi. Chuyện này để sau rồi nói.

Đột nhiên, cậu trở nên vô cùng bình tĩnh.

Kỳ Hoài An gật đầu, đi theo cậu vào nhà.

Mọi người đã tụ tập lại ở trong phòng ăn, đang chờ hai người bọn họ đi vào.

Ông cụ Lệ nhìn thấy cô ấy đi vào, hỏi vội: “Hoài An! Mẹ của cháu có đồng ý không?”

Kỳ Hoài An cười, gật đầu nói: “Mẹ của cháu đồng ý rồi a!”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Xem ra mẹ của cháu cũng đồng ý chuyện hôn sự này. Tất cả mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm đi.”

“Vâng ạ ông nội.

Chỗ ngồi vẫn được sắp xếp giống với buổi trưa.

Lệ Minh Viễn lấy cho Tô Noãn Tâm một bát canh lớn, một chén cơm trắng lớn, lại gắp cho cô không ít thức ăn, sau đó, anh thản nhiên nói: “Ăn hết tất cả đi! Biết không?”

“A.. chú ơi! Chú muốn em béo giống như lúc trước sao?”

“Ừm. Không được ăn ít!”

“Em biết rồi!”

Lệ Minh Ngọc không nhịn được nhìn sang Lê Minh Thành một cái, nói: “Anh thấy không? Đây chính là bộ dạng nuôi con gái!”

Lệ Minh Viễn tức giận, lườm bọn họ một cái: “Cho dù cậu muốn được nuôi, thì cũng không có ai chịu nuôi cậu đâu!”

“Vâng vâng vâng.. Anh Viễn nuôi tốt.

Lệ Minh Thành cũng không quá căng thẳng, suýt nữa thì cười ra tiếng.

Cậu ném cho Lệ Minh Ngọc một ánh mắt.

Lệ Minh Ngọc cười tủm tỉm, tiếp tục ăn thức ăn.

Sau đó, cô ấy không hiểu vì sao lại cảm thấy hình như không khí có một chút kỳ lạ. Sao cô lại có cảm giác, không khí giữa Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An có chút không đúng nhỉ?

Tô Noãn Tâm cũng cảm thấy như vậy, nói nhỏ với Lệ Minh Viễn: “Minh Thành và cô chủ của nhà Kỷ làm sao vậy? Vì sao sau khi chúng ta trở về nhà, không khí liền có chỗ không đúng vậy?”

Lệ Minh Viễn ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua hai người bọn họ, thấp giọng nói: “Ăn em.

“A…”

Lệ Minh Viễn thấy cô không chịu gắp thức ăn, cũng không có dáng vẻ muốn ăn, thật là hết cách với cô.

Rơi vào đường cùng, anh nói nhỏ vào tại của cô: “Chắc là vừa rồi, Kỷ Hoài An nói chuyện với người nhà, bị Minh Thành vô tình nghe được.” Tô Noãn Tâm một mặt hiếu kỳ liền hỏi: “Chú biết là chuyện gì đúng không?”

“Ừm. Ăn hết đi rồi anh nói cho.”

“Có ngay!”

Tô Noãn Tâm muốn nghe chuyện bát quái, liền nhanh chóng ăn một miếng cơm thật lớn.

Kỷ Hoài An thấy cô ăn nhanh như vậy, nhịn không được cười nói: “Chị Noãn Tâm có thể ăn nhiều như vậy sao? “Ha ha…Chủ nhà chị nói chị gầy, muốn nuôi béo chị. Chị nhất định phải ăn nhiều như vậy.”

“Thì ra là thế. Nhưng con gái là nên gầy một chút, như thế nhìn mới đẹp”

“Khẩu vị của chủ nhà chị chính là thích thịt nhiều một chút.

“Phụt.” Lệ Minh Nguyệt phun luôn ngụm canh vừa uống ra.

Lệ Minh Viễn đen mặt.

Hôm nay, cô nhóc này quả nhiên là muốn làm cho anh tức giận.

“Nói hươu nói vượn cái gì thế?” gì

Ông cụ Lệ tràn ngập thâm ý, nhìn cháu trai lớn nhà mình: “Khẩu vị của thằng nhóc này đúng là nặng thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.