Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 952



Chương 952: Vì Nhiếp Hạo mà ngay cả mẹ con cũng không cần

Thím Lý cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là có chút kinh ngạc “Sao? Lý Mạnh có người thích rồi sao?”

 

“Vâng”

 

Biểu tình trên mặt Tô Noãn Tâm đầy sự hóng chuyện nói: “Chú, là ai vậy! Em đã từng gặp qua sao?”

 

“Chưa từng gặp qua.”

 

“Vậy thì chú đã gặp qua chưa?” “Từng gặp.”

 

“Đẹp không!”

 

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Tạm được.”

 

“Tam được là cái quỷ gì? Đẹp, nhưng không tính là rất đẹp sao?”

 

Tô Noãn Tâm lập tức cười híp mắt nhìn thím Lý nói: “Thím nói thím buồn cái gì, cái này không phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao!”

 

Thím Lý lúng túng cười cười nói: “Cậu chủ…người mà Lý Mạnh thích cũng là người làm chung ở chỗ làm sao?”

 

“Ừ”

 

Hai tròng mắt của Tô Noãn Tâm sáng lên nói: “Đều làm chung ở tập đoàn Quốc Doanh sao?” “ừ”

 

“Tâng thứ mấy? Là ngành nào?”

 

Lệ Minh Viễn nhướng nhướng mày nói: “Muốn biết?”

 

Thím Lý cùng Tô Noãn Tâm đồng loạt gật đầu n Lúc này Lệ Minh Viễn nheo nheo hai tròng mắt lại nói: “Nội tâm tôi u ám? Là bộ dạng sống không giống người?”

 

Vừa dứt lời thì sắc mặt của thím Lý cùng Tô Noãn Tâm đều đồng loạt biến sắc…

 

Muốn!”

 

Tô Noãn Tâm trực tiếp bật thốt lên: “Em nói chứ…chú ơi sao chú lại có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy chứ?”

 

Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Anh xuống lầu rót nước uống thì trong lúc vô tình lại nghe được.”

 

Thím Lý yên lặng sờ sờ tai một cái nói: “Cái đó…Ý của tôi cũng không phải là ý đó, cậu chủ đừng có hiểu lầm tôi”

 

“Bây giờ coi như là tôi đã nhìn ra, có một lời mà Tô Noãn Tâm em nói quả thật không sai.”

 

“Sao? Có thể cho em hỏi là em đã nói ra được câu trạng ngữ nào có tiếng sao?”

 

“Bà tám chính là thiên tính của đàn bà! Chính là câu này!”

 

“Phì…Chú được lắm, em cũng chỉ tùy tiện nói đùa với thím Lý một chút mà thôi…Chú cũng đừng có chọc khiến cho thím Lý lúng túng, sau này em ở nhà nhàm chán đều không người tán gẫu cùng em.”

 

Lệ Minh Viễn “Hừ” một tiếng đi tới mở tủ lạnh ra tự rót cho mình một ly nước lạnh.

 

Thím Lý lập tức nháy mắt với Tô Noãn Tâm.

 

Tô Noãn Tâm hiểu ý nói: “Chú…Lời đã nói ra thì đừng nói có một nữa chứ…Làm mọi người đều lo lắng chết đi được. Rốt cuộc là người làm ở tầng thứ mấy, làm ngành nào”

 

“Chính là không muốn nói cho hai người.”

 

“Thôi mà! chú người đừng thù dai như vậy chứ? Thím Lý chỉ tùy tiện nói một chút…”

 

“Không sai!”

 

“Hừ, chú ơi chú đừng tưởng rằng em không làm gì được chú! Em không ăn cơm. Dù gì người chết đói cũng là em. Chú có nói hay không!”

 

Khóe môi Lệ Minh Viễn co quắp lại nói: “Ăn cũng ăn xong rồi còn dám nói những lời này em cảm thất có chút nào đáng tin không?” ậy em ngồi xuống đất là nũng không đứng lên nữa!”

 

Vừa nói xong liền ngồi bệch xuồng đất.

 

-Thím Lý, vì thím…chuyện gì con cũng không quan tâm nữa.

 

Ngay cả mí mắt Lệ Minh Viễn cũng không thèm nhếch lên một chút mà chỉ cầm lấy ly nước liền đi lên trên lầy.

 

Tô Noãn Tâm liền trực tiếp xông tới ôm lấy bắp đùi của anh nói: “Chú, nếu như chú không nói cho em biết vậy em liền không buông chú ra”

 

“Tô Noãn Tâm, không cho phép em càng quấy!”

 

“Là do chính chú tự nói chuyện mà chỉ nói một nửa, câu dẫn người khác như vậy… Thật sự là không có đạo đức nhân tâm!”

 

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Buông””

 

“Em không buông! Có giỏi thì chú cứ kéo em lên lầu luôn đi!”

 

Lệ Minh Viễn trực tiếp bị chọc đến cười ra tiếng.

 

“Buông ra sẽ nói cho em”

 

“Chú nói xong em mới buông…Nếu không chú chạy mất thì phải làm thế nào?”

 

Anh là người nói không giữ lời như vậy sao?

 

Có điều rốt cuộc thì Lệ Minh Viễn cũng phải nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.