Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 976



Chương 976

Mà đồng tiền lúc ấy còn chả đáng Kỷ Vân Như cảm thán trong lòng, cầm bút ngay ngắn viết mấy chữ lên trên tờ giấy trắng.

 

Rồi sau đó ký tên của mình, rồi lại in dấu vân tay lên.

 

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Bà Kỷ nhớ để lại cho Kỷ Hoài An hai trăm triệu đô…Của hồi môn, trong vòng ba ngày sẽ chuyển vào trong tài khoản của Kỷ Hoài An”

 

Kỷ Vân Như nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lệ yên tâm, chút tiền ấy, tôi vẫn có thể giữ lời!”

 

Con bé có hai trăm triệu đô…Chỉ là không phải 1 tỷ đô thôi.

 

“Mặt khác, ở bên ông Ngô xin bà Kỷ một vừa hai phải thôi… Số tiền này, tôi đã cho bà mượn, bà thu tay ở bên ông Ngô lại đi!”

 

Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Ngay cả chuyện này mà tổng giám đốc Lệ cũng muốn quản sao? Đó chính là cậu ruột của tôi!”

 

“Nhưng đó cũng là người ông mà cô nhóc nhà tôi để trong lòng!”

 

“À…Tùy thôi, thứ tôi muốn chỉ là 1 tỷ đô, nếu tổng giám đốc Lệ cũng đã đáp ứng cho tôi rì đỡ phải đi làm phiền ông ấy nữa”

 

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Cứ như vậy đi”

 

“Tổng giám đốc Lệ, giấy nợ tôi đã viết cho cậu rồi, còn mời tổng giám đốc Lệ giữ lời hứa nữa thôi…Trong vòng 3 ngày nếu không nhận được 1 tỷ đô, tôi sẽ lại tự mình tới đây một chuyến!”

 

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cũng hy vọng bà Kỷ nói lời giữ lời”

 

Tô Noãn Tâm đến đoàn làm phim liền nói với ông Ngô chuyện này.

 

Ông Ngô sửng sốt một chút nói: “Thằng nhóc Lệ Minh Viễn kia bảo.

 

Vân Như không cần vay tiền ông nữa sao?”

 

“Đúng vậy! Tiền đó, chú nhà cháu sẽ mượn cho cô ta, không cần phải làm phiền tới ông nữa”

 

“Sao lại thế này? Vân Như đang tìm ông vay tiền cơ mà, sao lại chạy tới tìm thăng nhóc kia vay tiền rồi?”

 

“Không…Ai da, ông cũng đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, không làm phiền ông nữa đã là chuyện tốt rồi, ông đỡ phải mặt ủ mày ê cả ngày nữa”

 

“Chuyện này không đúng…Nhóc con này, con phải nói rõ với ông!

 

Nhiều tiền như vậy, nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ lại không có giao tình gì, sao có thể cho Vân Như mượn?”

 

“Ông…Cháu đã bảo ông đừng hỏi nữa mà”

 

“Con nhóc này, cháu nói thật đi…Được, cháu không nói đúng không, ông sẽ tự gọi điện thoại tới hỏi thằng nhóc kia vậy”

 

“Đừng đừng đừng, không phải cháu nói với ông là được rồi sao…Là như thế này”

 

Tô Noãn Tâm đem chuyện nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ sắp liên hôn rồi kể với ông Ngô một chút.

 

Ông Ngô trực tiếp tức giận đến nỗi dậm chân nói: “Vân Như này quả thực hồ đồ! Chính mình vô lý thì chưa nói mà còn duỗi tay lên đầu dòng thứ nhà họ Kỷ, quả thực quá thiếu sót!”

 

“Ôi ông, trước tiên ông đừng dậm chân nữa…Minh Thành và Hoài An rất hợp nhau, mọi người đều cảm thấy bọn họ rất xứng đôi đó!”

 

“Nhưng làm như vậy cũng không đúng!”

Tô Noãn Tâm cười khổ không nhịn được nói: “Ông cứ nghĩ tới mặt tốt của sự việc là được…Cho dù làm vậy không đúng, không phải cũng là một cuộc hôn nhân tốt sao? Kỷ Hoài An là thật sự rất không tồi, ông cụ Lệ cũng thích chứ…Minh Thành cũng rất để bụng, cùng là anh chị em trong nhà, cũng đều hợp nhau, Hơn nữa cháu tính tình cũng hợp với cháu, cho nên cháu cảm thấy đây là chuyện tốt”

 

“Nhóc con này thật là ngốc…Cháu biết hiện tại nhà họ Kỷ chính là một cái động không đáy không?”

 

Người khác không biết thì không sao, nhưng người già như ông lại còn không biết sao!

 

Lệ Minh Viễn đã thế thân cho cô nhóc này.

 

Cậu ta cho Kỷ Vân Như vay tiền đâu phải vì chuyện hôn lễ của Kỷ Hoài An và Lệ Minh Thành, mà là để thể hiện chữ hiếu với Kỷ Vân Tiêu cho cô bé này.

 

Trong lúc nhất thời một người già như ông đây thật đúng là không biết nói cái gì.

 

Thôi.

 

Thằng nhóc này đã xử lý hết mọi chuyện, nếu về sau khi Vân Tiêu tỉnh dậy mà không hài lòng với đứa con rể này thì ông sẽ sẵn lòng giúp cậu ta nói vài lời hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.