Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 987



Chương 987

 

“Như thế nào? Đã học được kiểu quỳ rạp trên mặt đất giả chết rồi à?

 

Con ranh, tao nói cho mày biết…Tao không lập tức bóp chết mày là vì kiêng kị Lệ Minh Viễn, anh ta vẫn còn chỗ hữu dụng với tao, không thể đắc tội hoàn toàn được, nếu không hiện tại tao liền bóp chết mày rồi!”

 

“Bà đã đắc tội rồi…Anh Lệ rất thương tôi…Bà đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ không bỏ qua cho bà”

 

Nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ đã có quan hệ liên hôn với nhau rồi, cho dù Lệ Minh Viễn có thật sự tức giận thì cũng sẽ không hoàn toàn xé rách mặt tao ra! Mày thật sự cho rằng chỉ bằng mình mày mà Lệ Minh Viễn sẽ ra tay sao?

 

Mày cho rằng mày là Tô Noãn Tâm à?

 

Chờ mày lớn lên, mày nên học cách hấp dẫn đàn ông như cô ta đi!

 

Tiện nhân sinh con gái ra, thì cũng chỉ sinh ra loại rẻ rúng thôi! Còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu học không giỏi, cả ngày thông đồng với Nhiếp Hạo để anh ta che chở mày…Mày biết, đó là chó mà Kỷ Vân Như tao nuôi lớn không?

 

Những gì anh ta có được vào ngày hôm nay đều là Kỷ Vân Như tao chol”

 

“Bà là cái rằm gì…Rõ ràng bà chỉ lợi dụng anh ấy để giúp bà kiếm tiền! Bà chính là một con quỷ hút máu…Bà hút máu Nhiếp Hạo xong rồi lại đi hút máu ông Ngô… Thật đúng là cho răng mình lợi hại, Trừ bắt nạt trẻ con ra thì bà còn làm được gì nữa không”

 

Minh Dao rất khó chịu quỳ rạp trên mặt đất, gào rống ra tiếng.

 

Cũng mặc kệ đầu choáng váng không thôi, giờ phút này cô bé muốn chọc người phụ nữ này tức chết.

 

Sắc mặt Kỷ Vân Như tối tăm nói: “Mày thật sự cho rằng tao không dám bóp chết mày à?”

 

“Bà thử xem đi! Bà bóp chết tôi thử xem đi! Hôm nay tôi nói lời này với bà, chỉ cần tôi còn sống…Cả đời này sẽ là kẻ địch của Kỷ Vân Như bài”

 

“À, thật ra mày giống con tiện nhân là mẹ mày phết đấy nhỉ, có vài phần cốt khí!”

 

“Mẹ tôi không phải tiện nhân, bà mới là tiện nhân!”

 

Trong mắt Kỷ Vân Như giống như dính nọc độc vậy, hung ác mà nhìn cô bé.

 

Ở trong lòng bà ta trầm tư.

 

Chắc chắn mình không thể hại chết con ranh này bây giờ.

 

Tát hai cái…Cũng không tiết được hận trong lòng.

 

Lại đánh nữa thì cô ta lo sẽ bị người ta phát hiện.

 

Đột nhiên, khóe môi cô ta cong lên.

 

Cô ta ngồi xổm xuống, kéo quần của cô bé xuống…Sau đó dùng sức đánh vào trên mông Minh Dao trực tiếp trợn tròn mắt.

 

Ngay sau đó hét lớn: “Kỷ Vân Như!”

 

Hừ, mày cho rằng tao không có cách nào đúng không? Ngay cả ở thời cổ đại, mẹ cả cũng có thể giáo huấn thứ nữ được! Mày chờ đấy, sau đấy tao sẽ đi báo cáo với người nhà họ Lục rằng mày là con riêng của Lục Viễn Phương…Tao sẽ đem mày về, nuôi ở bên cạnh tao rồi tra tấn mỗi ngày!”

 

“Tôi không cần! Tôi không cần bị bà nuôi!” Rốt cuộc thì Minh Dao có chút sợ, đổ nước mắt mũi mũi mắt kêu khóc.

 

Nhiếp Hạo mua xong thuốc về, liền nhìn thấy vệ sĩ nữ của Kỷ Vân Như đang đứng ngoài phòng.

 

Ngay lập tức ánh mắt anh ta trầm xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Noãn Tâm.

 

Tô Noãn Tâm dường như cấp tốc lao từ trên lầu xuống.

 

Trong phòng, mông của Minh Dao đã bị đánh sưng lên.

 

Ngay từ đầu cô bé còn có sức lực kêu khóc.

 

Về sau sức cô bé bị rút kiệt…Quỳ rạp trên mặt đất, không rên một tiếng, đôi mắt không có hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.