Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 999



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 999

“Tôi có, chẳng qua là lương tâm của tôi không đặt lên trên người của cô cùng nơi này mà thôi. Chẳng phải cô đã sớm biết rõ chuyện này rồi sao?”

 

“Đúng vậy, Lòng tôi biết rõ…Ha ha ha, lòng tôi biết rõ!”

 

“Tôi lười nhìn bà nổi điên. Bà cứ tiếp tục đi!”

 

“Lục Viễn Phương ông đứng lại cho tôi!”

 

“Còn có việc gì sao?”

 

“Tôi sẽ không nói cho người trong nhà của ông biết đến sự tồn tại của Minh Dao…Lục Tích ông cũng đừng động vào nó.”

 

Khóe môi Lục Viễn Phương cong lên nở một nụ cười giễu cợt nói: “Bà cảm thấy tôi sẽ tin bà hay sao?”

 

“Lục Tích là đứa con duy nhất của tôi. Ông biết tôi rất có tình cảm với nó…Sau này tôi cũng sẽ không động vào Minh Dao! Nể mặt Lệ Minh Viễn tôi cũng sẽ không động! Cậu ta có bản lãnh…Ngay cả tung tích của Lục Tích cũng có thể tìm được nhanh như vậy… Tôi nhận thua còn không được sao!”

 

Lục Viễn Phương nhàn nhạt nói: “Chỉ duy nhất một lần này thôi, nếu có lần sau…Kỷ Vân Như, tôi nhất định sẽ đem con trai của bà đưa tới một nơi mà vĩnh viễn bà cũng không thể tìm ra được, cả đời này cũng khiến cho bà vĩnh viễn không thể gặp được nó!”

 

“Ông dám!”

 

“Bà dám tôi liền dám!”

giường nhưng mà ba cho là do con đi tiểu…Cho nên, mới hiểu lầm.

 

Con cho ba xin lỗi nha.”

 

Trong mắt Lục Tích không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc. Thật giống như thái độ của ba cậu đã thay đổi.

 

Cậu gật đầu nói: “Vậy con tha thứ cho ba”

 

“Được rồi…Xuống lầu ăn điểm tâm rồi sau đó hôm nay không cần phải vội vàng đến trường học đâu. Tối hôm qua trễ như vậy mới đến hôm nay cứ ở nhà ngủ với bố đi ngày mai hẳn đến trường học có được hay không?” Hôm nay ở nhà tẩm bổ một giấc Lục Tích cười nói: “Được, con nghe theo ba…”

 

“Ngoan”“

 

Kỷ Vân Như ở ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại của hai bố con thì nội tâm cũng dần trở nên phức tạp.

 

Nếu Lục Viễn Phương vẫn luôn dùng loại thái độ này đổi xử với Lục Tích…thì trong lòng cô hà cớ gì phải sinh ra loại oán khí lớn đến như vậy? Đến mức vừa nhìn thấy tiện chủng kia thì liền không nhịn được!

 

Cô hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại rồi một lần nữa mở ra.

 

Rồi sau đó xoay người trở về căn phòng mà mình đang ở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.