"Tô tiểu thư, cô tùy tiện cho tôi tìm một chỗ ở là được." Lưu Dĩnh Tuệ sợ Tô Thi Thi không đồng ý, sốt ruột nói.
Tô Thi Thi chỉnh chỉnh sắc mặt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô ta: "Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không?"
"Tôi..." Lưu Dĩnh Tuệ tựa hồ có chút sợ hãi, ấp úng hồi lâu nói không ra lời.
Tô Thi Thi ánh mắt u ám vài phần.
Cô đã gặp quá nhiều chuyện như vậy, cho tới bây giờ không còn là một cô bé đơn thuần ngu ngốc như trước. Lưu Dĩnh Tuệ không đơn giản chỉ là một người khách ở lại Đoàn gia mà thôi.
Thân phận của cô ta hiện tại mẫn cảm như vậy, Tô Thi Thi nào dám dẫn cô ta đến chỗ ở của chính mình.
"Tôi chỉ sợ không có biện pháp giúp cô." Tô Thi Thi thấy cô ta nói không rõ, trực tiếp cự tuyệt rồi.
"Tô tiểu thư, tôi van cầu cô. Tôi... Tôi thật sự không dám ở lại nơi đó, nơi đó có quỷ!" Lưu Dĩnh Tuệ nắm tay Tô Thi Thi, sắc mặt so với vừa rồi càng trắng thêm vài phần.
"Chuyện ma quái?" Tô Thi Thi nở nụ cười, "Trên cái thế giới này từ đầu đã không có quỷ, cô có phải bởi vì mang thai nên suy nghĩ lung tung hay không?"
Tô Thi Thi dằn lại tính tình nói: "Tôi nghe nói một số phụ nữ có thai sẽ trở nên như vậy. Cô không cần quá lo lắng, qua một thời gian thì tốt rồi."
"Không phải, thật sự có quỷ. Tôi nói như vậy cực kỳ hoang đường, nhưng mà xin cô tin tưởng tôi, tôi không có lừa cô. Bên trong tòa biệt thự kia thật sự không sạch sẽ..."
Lưu Dĩnh Tuệ cầm lấy tay Tô Thi Thi, đang muốn đem chuyện mình gặp phải thời gian này nói với cô một lần, đột nhiên nghe được nơi xa truyền đến tiếng bước chân trầm trọng.
"Bùi... Bùi tiên sinh?" Lưu Dĩnh Tuệ vừa thấy Bùi Dịch đến, liền buông lỏng tay Tô Thi Thi ra, vội vội vàng vàng nói một câu "Tôi đi trước", xoay người đi đến biệt thự thứ nhất bên kia.
Tô Thi Thi có chút không nói gì.
Chuyện này vẫn thật là có chút không thể nào hiểu nổi.
Cô xoay người hướng tới Bùi Dịch đi qua, nhìn phương hướng vừa rồi Lưu Dĩnh Tuệ rời đi nói: "Cô ta hỏi có thể đến chỗ chúng ta ở được không, nói trong biệt thự bên đó có quỷ."
"Quỷ?" Bùi Dịch nhướng mày, ánh mắt trầm trầm hướng tới biệt thự thứ nhất kia nhìn nhìn.
Tô Thi Thi nghĩ nghĩ nói: "Nếu không anh giúp một chút kêu bác sĩ gia đình đến khám đi? Tôi thấy sắc mặt của cô ta quả thật không tốt lắm, mặc kệ như thế nào, đứa bé trong bụng của cô ta là vô tội."
"Uh"m." Bùi Dịch gật gật đầu, đối với loại chuyện này, anh từ trước đến nay không khắt khe.
Mà bên này, Lưu Dĩnh Tuệ vẻ mặt buồn bực về tới trong biệt thự, đang muốn lên lầu về phòng của mình, bên cạnh truyền đến một giọng nói lành lạnh.
"Cô vừa rồi nói với Tô Thi Thi cái gì?" Phương Thanh Hoa sắc mặt âm trầm nhìn Lưu Dĩnh Tuệ.
Cô gái này vẫn nghĩ muốn nịnh bợ Tô Thi Thi, đừng tưởng rằng bà ta không biết.
Lưu Dĩnh Tuệ vừa thấy là bà ta, ý chí chiến đấu lập tức liền tăng lên rồi, vênh váo tự đắc nhìn bà ta: "Tôi với ai nói chuyện mắc mớ gì tới bà, lo quản thân mình đi!"
"Cô!" Phương Thanh Hoa tức giận đánh trên bàn trà, mặt trầm xuống đi tới, "Cô đừng tưởng rằng cô thật sự đã trở thành Đoàn phu nhân!"
"Dù sao cũng chả là gì so với bà, cái thứ đàn bà mặt dày mày dạn không chịu ly hôn đi!" Lưu Dĩnh Tuệ trả lời lại một cách mỉa mai.
Thời gian cô ta ở lại nơi này, Phương Thanh Hoa thường xuyên mặt nặng mày nhẹ với cô ta. Hai người ba ngày một trận cãi lớn, hai ngày một trận nhỏ, sớm đã thành thói quen.
"Cô cho là mình sinh ra được đứa con trai liền trở thành Đoàn phu nhân sao? Tôi nói cho cô biết, Chấn Ba ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ, nói không chừng ngày nào đó liền mang mấy đứa con riêng trở về!"
Phương Thanh Hoa nhìn đến sắc mặt Lưu Dĩnh Tuệ nháy mắt biến trắng, dương dương tự đắc nói: "Chúng ta chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân thôi."
"Vậy.. Vậy thì đã sao?" Lưu Dĩnh Tuệ vươn cổ nói, "Ít nhất trong bụng tôi đang mang chính là một đứa con trai, nói sao cũng tốt hơn so với với bà, cái thứ đến con trai còn sinh không được vẫn tốt hơn nhiều!"
Cô ta nói xong không thèm để ý Phương Thanh Hoa, xoay người hướng tới thang lầu đi đến.
Mấy ngày hôm trước cô ta đã đi siêu âm 4D, bác sĩ nói cô ta mang thai con trai, Đoàn Chấn Ba sau khi biết được cực kỳ vui mừng.
Chỉ cần chờ cô ta sinh đứa bé này ra, cô ta tin tưởng cái vị trí Đoàn phu nhân này liền là của cô ta!
"Mang thai con trai thì khá lắm sao, cô cũng phải còn mạng sinh ra nó không rồi hãy nói!" Phương Thanh Hoa khinh thường nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Dĩnh Tuệ rời đi, trong mắt tàn nhẫn chớp lóe rồi biến mất.
"Mẹ, người kiềm chế một chút đi." Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Đoàn Ngọc Tường.
Phương Thanh Hoa lập tức trở về, ngồi trên ghế sofa, đối với Đoàn Ngọc Tường nói: "Tường Tường, vết thương của con cũng đã lành lại, tại sao vẫn còn không đến công ty đi làm? Mỗi ngày ở nhà như vậy, cha con đến lúc đó lại có lý do để nói rồi."
Đoàn Ngọc Tường sắc mặt cứng đờ, gắt gao cắn răng, không nói gì.
Cô ta bởi vì chuyện vật liệu lúc trước, đã bị công ty cách chức. Hiện tại chẳng qua là một Thiết Kế Sư bình thường, đâu nào còn có mặt mũi trở về?
Lúc trước thừa dịp bị thương nên có lý do ở nhà nghỉ ngơi, hiện tại ngay cả mẹ cô ta cũng đã bắt đầu có ý kiến rồi...
Đoàn Ngọc Tường hai tay níu chặt quần áo của mình, trong lòng rất không rõ cảm xúc.
"Tường Tường, lúc này con cũng không thể lùi bước. Mẹ nghe nói, Tô Thi Thi ở Xây dựng Tiệp Khắc mọi chuyện đều rất thuận buồm xuôi gió, chúng ta không thể cứ để như vậy được!" Phương Thanh Hoa trầm giọng nói.
Đoàn Ngọc Tường âm thầm hít vào một hơi, thật lâu sau mới nói: "Con biết rõ, ngày mai liền đi làm."
Cô ta quả thật không cam lòng cứ như vậy bại dưới tay Tô Thi Thi, cô ta càng sẽ không buông tay Bùi Dịch!
Phương Thanh Hoa dù sao cũng là mẹ của cô ta, nhìn đến sắc mặt con gái mình không tốt, làm sao không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Bà ta vỗ vỗ tay con gái mình, nói: "Mẹ sẽ tiếp tục đến chỗ phu nhân bên kia thay con nói chuyện với người. Đã nhiều ngày thái độ của bà ấy có chút buông lỏng, mẹ nghĩ không bao lâu nữa, bà ấy vẫn lại là đứng ở phía con. Dù sao ông nội con cùng Đoàn gia đều không thích Tô Thi Thi."
"Mẹ..." Đoàn Ngọc Tường nhướng mày, "Mẹ đừng làm gì gây trở ngại cho con là sự giúp ích lớn nhất rồi."
Phương Thanh Hoa sắc mặt trầm xuống: "Con ngay cả mẹ cũng không tin sao? Con yên tâm, mẹ có biện pháp để cho phu nhân tiếp tục đứng về phía con! Nghe nói Bùi Dịch muốn cùng Tô Thi Thi kết hôn, mấy ngày nay phu nhân chính vì chuyện này tức giận, chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này."
"Thật sao?" Đoàn Ngọc Tường sắc mặt vui vẻ, nhưng mà lập tức nghĩ tới cái gì, lo lắng nói, "Nhưng mà gần đây, trong khoảng thời gian này, ông nội thái độ rất kỳ quái."
Phương Thanh Hoa gật đầu: "Mẹ cũng thấy vậy. Ông nội con nghe nói họ Lưu kia trong bụng mang thai con trai, vậy mà lại bình tĩnh như vậy. Điểm này cũng không giống tác phong của ông ta."
"Không sai." Đoàn Ngọc Tường nhíu mày nói, "Con gần đây nghe được tin đồn, ông nội ở bên ngoài còn có con riêng, nếu chuyện này là thật..."
"Con đừng nói bừa." Phương Thanh Hoa cuống quít bịt kín miệng Đoàn Ngọc Tường, thấp giọng nói, "Cha con sắp trở về rồi, chuyện này không thể nói trước mặt ông ấy."
Thời gian này Đoàn Chấn Ba tính tình càng ngày càng cáu kỉnh, bà ta nào dám trêu chọc.
Nhất là chuyện có con riêng này, không nói đến thật giả, dù sao là không có thể ở trước mặt ông ta ra.
Đoàn Ngọc Tường gật đầu: "Lưu Dĩnh Tuệ phỏng chừng còn có thể đi tìm Tô Thi Thi, xem ra chúng ta cần phải nắm chặt thời gian rồi."
Cô ta nói xong đứng lên, đi đến bên ngoài, nhìn tòa biệt thự bên cạnh kia, trong mắt đều là không cam lòng.
"Tô Thi Thi, dựa vào cái gì cô có thể được anh ấy yêu thương!"
Cô ta từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dịch đã bắt đầu thích anh. Nhiều năm như vậy, trong lòng cô ta chỉ có anh. Cố gắng để cho chính mình trở nên ưu tú, cũng là vì anh.
Đúng là Bùi Dịch chưa từng có coi trọng cô ta dù chỉ một lần!
"Tôi thật sự không cam lòng!" Đoàn Ngọc Tường yên lặng nhắm mắt lại, cảm giác không cam lòng kia bứt rứt khó chịu ở trong lòng khiến cho cả người cô ta đều đã hoàn toàn run rẩy.
"Hí..." Trong biệt thự thứ hai, Tô Thi Thi nằm ở trên giường co rúm thân thể lại một phen, đối với người đàn ông đang đè trên thân mình nói: "Đi đóng cửa sổ đi, có chút lạnh."
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống: "Em lập tức sẽ nóng lên đây."
"Này..." Tô Thi Thi sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên hô, "Hình như thuốc hôm nay vừa hết."
"Vậy càng tốt, có thể sinh đứa bé!" Bùi Dịch đồng loạt bắt được chân của cô, kéo cô về trên giường, ánh mắt khóa chặt cô.