Không khí tựa như chợt ngưng đọng lại trong lúc này, bốn bề yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng trái tim đang đập.
Tô Thi Thi quật cường nhìn vào mắt Bùi Dịch, không giận không buồn, chẳng qua là cứ nhìn như thế, thề phải nhìn được điều gì đó từ trong mắt anh.
Sự hốt hoảng trong mắt Bùi Dịch chợt lóe rồi biến mất.
Trong nháy mắt, Tô Thi Thi cảm thấy trái tim của mình đau nhói. Không phải là ủy khuất, mà là vì anh quá cẩn thận.
Bá đạo như Bùi Dịch, thì lúc nào lại lúng túng như vậy? Lúc nào mà ngay cả ánh mắt của mình cũng không khống chế được?
Mà vừa rồi chẳng qua là anh và cô mới nhìn nhau có một cái thôi, đã khiến anh phải hốt hoảng rồi.
"Có phải anh ngốc không vậy?" Chóp mũi Tô Thi Thi chua xót, anh nghĩ cô sẽ không tin anh sao?
Có phải đã quá khinh thường cô rồi không!
"Trả lời đi, vừa rồi không phải anh đi cùng với cô ta chứ?" Tô Thi Thi méo mồm, lại hỏi một câu.
Bùi Dịch chợt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu một cái.
Mắt Tô Thi Thi nhất thời trừng lớn, liếc anh một cái, xoay người đi về phía Đoàn Ngọc Tường.
Trốn ư? Nói đùa à, muốn chạy trốn cũng không tới lượt cô đi?
Người phụ nữ không biết xấu hổ đã khiêu khích đến tận cửa, cô lại trốn ở trong nhà sao?
Muốn nhịn, cũng không thể nhịn được!
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi thướt tha đi về cửa biệt thự phía mẹ con Đoàn Ngọc Tường đang đi tới, đột nhiên có chút nhức đầu.
Bùi tiên sinh đang suy nghĩ, phải dọn dẹp cục diện rối rắm này sao.
"Đại tiểu thư, có chuyện gì sao?" Tô Thi Thi chặn trước cửa, ánh mắt tùy ý quan sát mẹ con Đoàn Ngọc Tường.
"Chúng tôi đến tìm Tiểu Dịch." Phương Thanh Hoa dẫn đầu mở miệng nói trước, trong giọng nói không che giấu được sự hưng phấn.
"Vậy sao? Bùi Dịch trước đã cảnh báo không cho các người vào đây. Còn nữa, các người cho là anh ấy đi dạo phố cùng các người, thì các người có thể tùy tiện vào đây như vậy sao?" Ánh mắt Tô Thi Thi rơi xuống chiếc túi trên tay bọn họ, giọng nói nhàn nhạt, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, tức chết người không đền mạng nói.
"Cô..."
Sắc mặt Đoàn Ngọc Tường trầm xuống, trao đổi ánh mắt với mẹ thật nhanh, ánh mắt trực tiếp xuyên qua Tô Thi Thi, hướng về phía Bùi Dịch đang đứng bên trong nói: "Chú nhỏ à, lễ phục chú nhớ cầm đó, phu nhân bảo cháu mang tới cho chú."
Nhìn dáng vẻ, hình như xảy ra rất nhiều chuyện cô không biết nha.
Lúc này, Phương Thanh Hoa đem hai túi quần áo đưa cho Tô Thi Thi: "Vậy thì phiền Thi Thi cô đưa quần áo cho Tiểu Dịch, chúng tôi còn có việc phải đi trước."
Bà ta nói xong liền kéo Đoàn Ngọc Tường về, vừa đi vừa nói: "Cô chú ý một chút, đừng làm lễ phục bị bẩn đó, bậc thầy thiết kế trang phục Dary không đồng ý thiết kế riêng đâu. Lần này là nể mặt phu nhân nên mới chuẩn bị cho cô một bộ nữa."
"Lễ phục của Dary?" Trong lòng Tô Thi Thi giật mình.
Đó là hàng sản xuất cao cấp theo yêu cầu, mỗi một bộ đều phải trên trăm vạn. Đoàn gia không thiếu tiền, nhưng sao bây giờ lại hào phóng với Đoàn Ngọc Tường thế?
Phương Thanh Hoa hiển nhiên là không muốn đến nghe cô nói mấy lời đó, hơn nữa vừa rồi bọn họ cũng chưa gây gổ với cô, giống như là đang cố ý tạo hiềm khích.
Nghi ngờ trong lòng Tô Thi Thi càng lúc càng lớn, nhưng cô vẫn nghĩ không ra, Bùi Dịch không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, ôm ngang eo cô.
"Tôi không thích." Bùi Dịch nhàn nhạt nhả ra ba từ, bước nhanh vào trong phòng.
Tô Thi Thi trầm mặc.
Cô cũng không còn tức giận, Bùi tiên sinh đang tức giận không nên chọc vào.
Cô quay đầu lại nhìn kia hai cái túi lẻ loi kia, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Nhưng sao mà thoải mái đây!
Không đúng! Bọn họ rõ ràng đang cố ý gạt cô ra, cô thoải mái cái quái gì mà thoải mái!
Tô Thi Thi đột nhiên dùng sức giằng co, thừa dịp Bùi Dịch không chú ý nhảy trên đất, ngẩng đầu liếc anh một cái.
"Trước khi anh nói cho tôi biết tất cả, đừng có động tay động chân với tôi, tôi cũng cần bình tĩnh lại." Cô nói xong xoay người liền chạy về phía phòng khách.
Khóe miệng Bùi Dịch khẽ cong lên, đáy mắt thoáng qua sự vui vẻ, nhưng trong lòng thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng rằng cô sẽ ầm ĩ, sẽ ủy khuất, sẽ mất hứng, nhưng Tô Thi Thi luôn đem lại vui vẻ cho anh.
"Không hổ là người phụ nữ tôi nhìn trúng."
Trong mắt Bùi Dịch đều là tự hào, nhìn Tô Thi Thi ngồi trên ghế salon tán gẫu với Tiểu Ưu chuyện thường ngày, cũng không qua quấy rầy, cất bước đi lên tầng hai.
Trong phòng khách, Tiểu Ưu đang kể khổ với Tô Thi Thi.
"Tô tiểu thư, cô nói bọn họ có phải quá đáng lắm không? Họ không mời bác sĩ khám cho Lưu tiểu thư còn chưa tính, thậm chí ngay cả bác sĩ chúng ta mời đến cũng không cho cô ta khám!"
"Cô thật sự thấy tận mắt bọn họ đuổi bác sĩ ra ngoài sao?" Tô Thi Thi cau mày hỏi.
"Cũng không phải. Chúng tôi nhớ lời của cô, sợ Lưu tiểu thư có chuyện, cho nên còn đặc biệt chạy đến đó, để bác sĩ vào xem qua một chút. Nhưng Đoàn phu nhân lại nói Lưu tiểu thư rất tốt, thấy bác sĩ là điềm xấu."
"Vậy các người có thấy Lưu tiểu thư không?" Tô Thi Thi tựa vào trên ghế salon, trong tay cầm một loại trái cây, mà không có khẩu vị ăn.
"Phải nói vị Lưu tiểu thư này, càng nói lại càng tức. Cô nói xem chúng ta có lòng tốt muốn giúp cô ta, nhưng cô ta lại đột nhiên ra ngoài nói rằng mình không muốn để bác sĩ khám, còn bảo chúng ta đừng xen vào việc của người khác! Cô nói sao mà lại có loại người như thế chứ?" Tiểu Ưu giận đến nỗi cả mắt cũng đỏ.
Trong lòng Tô Thi Thi trầm xuống. Tiểu Ưu tính tình tương đối trầm ổn, nhưng cô ấy còn tức như thế, thì có thể thấy được lúc ấy bọn họ nói tuyệt đối còn quá đáng hơn rất nhiều so với hiện tại.
"Lưu tiểu thư xuống tầng rồi?" Tô Thi Thi hỏi.
Tiểu Ưu lắc đầu một cái nói: "Không có, cô ta nói chuyện trên ban công tầng hai, nhưng mà tôi thấy sắc mặt của cô ta quả thật không tốt lắm."
"Mấy ngày nay cô quan sát nhiều một chút, có chuyện gì thì báo cho tôi biết." Tô Thi Thi nói.
Trong đầu cô đều là tình hình của Lưu Dĩnh Tuệ ngày đó, không biết làm sao, mà trong lòng tràn ngập cảm giác bất an.
Hơn nữa, nghĩ tới thái độ vừa rồi của người Đoàn gia đối với cô. Trước kia thấy cô, thì hận không thể nghiền xương cô thành tro được, bây giờ lại tránh cô, thấy sao cũng không hợp lý.
Cho người tới đây thông báo cho cô, Nhậm Tiếu Vi để cô tiếp tục khoá học lễ nghi, chỉ bất quá địa điểm học là nhà chính đổi thành phía sau vườn.
Tô Thi Thi biết nơi đó rất tĩnh lặng, bình thường không có ai quấy rầy.
Chẳng qua là để cho cô không nghĩ ra là, Nhâm Tiếu Vi bảo người hầu kia nói cho cô biết, nếu như cô không thực hiện nổi những khóa trình kia, thì không có tư cách tham gia lễ đính hôn.
Tô Thi Thi nhìn khóa trình biểu đang trải ra trên giường, đây thứ người hầu vừa mang đến.
"Không thể nào hoàn thành nhiệm vụ." Tô Thi Thi lẩm bẩm nói.
Khóa trình kín mít, coi như là học tập hai tháng cũng không thể hoàn thành nổi, nói gì đến cô phải hoàn thành nó trong vòng năm ngày.
Tô Thi Thi yên lặng thở dài: "Phu nhân, bà là không muốn tôi trở thành con dâu của bà sao."
Cô không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, nhưng công việc chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn không có dừng lại.
Trong mắt Tô Thi Thi lóe lên nhất một tia sáng, tức giận từ đáy lòng và ý chí đấu tranh hoàn toàn đều bị kích ra ngoài.
"Ghét tôi sao? Muốn cho tôi biết khó mà lui phải không? Sự khiêu khích này tôi nhận!"
Từ một khắc kia cô nhìn thấy tờ khóa trình biểu này, rất nhiều vấn đề nghĩ không ra, trong phút chốc đã hiểu rõ.
"Cạch."
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, thân thể Tô Thi Thi cứng đờ, vội vàng đem tờ khóa trình biểu kia giấu đi.
Cô vừa mới giấu xong, thì Bùi Dịch bước vào.
"Có chuyện gì vậy?" Bùi Dịch nhìn chăm chú cô hai giây, hỏi trúng tim đen.
"Mắt của anh thật độc!"
Con ngươi Tô Thi Thi đảo một vòng, kéo dài âm nói: "Nhưng tôi không định nói cho anh biết đâu!"
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, rất bình tĩnh nói: "Mong rằng phu nhân sẽ hạ thủ lưu tình."
Tô Thi Thi nghẹn họng.
Quả nhiên anh cái gì cũng biết! Nhưng chỉ là không nói cho cô, để cô tự đoán sao? Như vậy chơi rất vui phải không?
Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đang đi về phía phòng tắm, cặp mắt híp lại.
Nếu đã thế, cô ắt hẳn phải cho anh một ngạc nhiên lớn đây!
Hạ thủ lưu tình ư? Nằm mơ đi!
Thi nhà tui không ngốc, mà tui cũng chả hiền *cười gian* chỉ nói vậy thôi