Trong phòng làm việc yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân nện xuống mặt đất của người đàn ông đi giày da rất đặc biệt.
Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Ngọc ở ên cạnh, hỏi: "Sao tôi thấy giống tiếng bước chân của Tần Phong thế?"
"Cạch."
Bút vẽ trong tay Ôn Ngọc theo tiếng bước chân rơi xuống, trong mắt xẹt qua một tia hốt hoảng, mắt hồng hồng, bộ dạng bị dọa muốn khóc.
Lông mày Tô Thi Thi nhíu lại, buồn cười nhìn cô ấy: "Anh ta lại bắt nạt cô sao?"
Ôn Ngọc nghẹn lời, có chút tức giận nói: "Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi."
Tô Thi Thi kéo dài thanh âm "à" một tiếng, nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc, âm thầm đếm trong lòng.
"Một, hai, ba..."
Tay vặn của cánh cửa phòng làm việc chuyển động, cửa từ từ mở ra, thứ đầu tiên đập mắt chính là một đôi giày da đen nhánh và sáng bóng.
Phía trên đôi giày da là chiếc quần Âu dài màu đen bao lấy đôi chân thon dài của người đàn ông. Trên nữa, vai rộng hông hẹp, chuẩn vóc dáng của một người mẫu.
Trái tim Tô Thi Thi đột nhiên đập mạnh một cái.
Bảo sao mà nhìn quen mắt như vậy!
Cô chợt ngẩng đầu lên, bỗng thấy khuôn mặt quen thuộc kia, giật mình đến mức từ chỗ ngồi lập tức đứng lên, chỉ vào Bùi Dịch đột nhiên xuất hiện hỏi: "Sao lại là anh?"
Mặt Bùi Dịch trầm xuống: "Thế em hy vọng là người nào?"
"Không có..."
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu, nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói đáng thương của Ôn Ngọc.
"Thi Thi, cô làm tôi sợ đấy, căn bản là không phải Tần Phong, hại tôi lo lắng một trận..."
Tô Thi Thi...
Ôn đại tỷ của tôi ơi, không cần kéo tôi xuống hố cùng cô đâu!
Cô không dám nhìn lên mặt Bùi Dịch. Người đàn ông này hẹp hòi như vậy, cô sẽ bị chỉnh rất thảm đi?
"Tần Phong?" Bùi Dịch nheo lại mắt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, khóe miệng nhẹ cong lên, tạo nên một nụ cười mê người.
Nhưng nụ cười này trong mắt Tô Thi Thi, xem ra bản thân phải thận trọng rồi.
"Tô tiểu thư, có vẻ như tôi cần gia tăng cho em ấn tượng về tôi!" Bùi Dịch đi tới, kéo tay Tô Thi Thi, ghé vào bên tai cô nói từng câu từng chữ: "Tránh để em nhận lầm người nữa!"
Tô Thi Thi rất oan ức: "Tai tôi cũng không phải là tai chó, sao mà nghe rõ được? Nghe lầm là điều khó tránh khỏi mà!"
"Tai em không nghe rõ, sao mà có thể nghe được ra đây là tiếng bước chân của Tần Phong chứ?" Bùi Dịch liếc cô một cái, sau đó anh liền đi ra ngoài.
Tô Thi Thi nóng nảy: "Tôi còn đang đi làm đấy, anh muốn mang tôi đi đâu?"
"Không muốn đi?" Bùi Dịch liếc Tô Thi Thi một cái.
"Đi!" Tô Thi Thi vội vàng nói. Hình thức lễ phép gì căn bản chỉ là mây trôi thôi!
"Bùi tiên sinh, chúng ta thương lượng một chút, bên ngoài nhiều người như vậy, chúng ta đổi tư thế đi?" Tô Thi Thi nhỏ giọng đề nghị.
Hiện tại cô đang bị Bùi Dịch kéo đến mức sắp tắt thở rồi, thật sự là khó coi!
Dứt lời, anh khom lưng xuống ôm nhanh lấy Tô Thi Thi, sải bước ra ngoài, đúng chuẩn ôm kiểu công chúa.
Tô Thi Thi muốn khóc, cô thật sự muốn nuốt câu nói vừa rồi vào.
Như vậy còn đỡ hơn bị ôm sắp tắt thở!
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy một màn này, mắt ai cũng sáng như sao, cực kỳ hâm mộ.
"Hừ, chạy đến đây ân ân ái ái, có còn đạo đức xã hội hay không?"
Tương Tinh Oánh đập bốp một cái lên văn kiện mà trợ lý mới để trên bàn, tức giận trợn mắt nhìn hướng Tô Thi Thi rời khỏi, xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.
"Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh." Đổng Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn cô ta một cái, rồi quay sang nhìn đồng nghiệp, cười trộm.
Bởi vì lần này Tô Thi Thi phụ trách gian khách công trình hoàn thành viên mãn, nên nhận được công văn đặc biệt khích lệ của tổng giám đốc, khiến Tương Tinh Oánh ghen tỵ muốn chết.
Mà lúc này, Tô Thi Thi đã bị Bùi Dịch mang theo rời khỏi công ty xây dựng Tiệp Khắc.
Chiếc xe bị đâm lần trước phải đi sửa chữa rồi, nên lúc này đổi sang một chiếc Bentley.
"Người có tiền có phải rất thích chơi xe không? Hai ba bữa lại đổi một chiếc?" Tô Thi Thi quay đầu nhìn Bùi Dịch hỏi.
Sao cô thù người giàu thế!
"Bảo bối, của tôi cũng là của em." Bùi Dịch dịu dàng nhìn Tô Thi Thi, khẽ cười nói.
Tô Thi Thi chợt ôm lấy cánh tay, cảnh giác nhìn anh: "Anh đừng đột nhiên như vậy, thật là kì dị."
Sắc mặt Bùi Dịch chợt trầm xuống.
Người phụ nữ này thật sự là —— không biết! Cách! Tạo gió! Tình yêu!
"Anh muốn mang tôi đi đâu?" Tô Thi Thi thấy sắc mặt anh không tốt, vội vàng nói sang chuyện khác.
Khoé miệng Bùi Dịch giương lên, quay đầu nhìn ra ngoài đường, nhàn nhạt nói: "Đi rồi biết."
"Không phải anh muốn dẫn tôi đi gặp tên điên kia chứ?" Tô Thi Thi ngồi nghiêm chỉnh, im lặng nhìn Bùi Dịch.
Sắc mặt Bùi Dịch cứng đờ.
Có lúc anh thật sự không thích cô gái thông minh như vậy!
Thật sự bị Tô Thi Thi đoán trúng rồi.
Mười phút sau, chiếc Bentley dừng bên ngoài công ty xây dựng Minh Đỉnh.
Hai tay Tô Thi Thi bấu vào cửa xe, sống chết cũng không chịu xuống: "Tôi không muốn đi gặp tên điên kia đâu, anh muốn gặp anh ta thì tự đi đi!"
Con ngươi của Bùi Dịch sẫm lại, một tay cầm lấy tay của cô, dùng sức gỡ tay cô ra, kéo vào trong ngực mình.
Anh nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: "Từ lúc lên xe đến giờ, tổng cộng em đã nói tới anh ta bảy lần rồi. Tô Thi Thi, tôi là không biết có nên nghĩ rằng, em rất để ý anh ta hay không?"
"Anh... Anh đây là kiểu logic gì vậy? Con mắt nào của anh thấy tôi rất để ý anh ta? Tôi là sợ tôi mà thấy anh ta lại không nhịn được liền đánh!" Tô Thi Thi nói đến cuối cùng, biến thành cắn răng nghiến lợi.
Đừng tưởng rằng cô không biết, là tên điên kia phái Hỗ Quân Nhạc tới quấn lấy cô, khiến cô phiền muốn chết, cô sớm đã muốn đánh anh ta rồi.
Nghe cô nói như thế, sắc mặt vị Bùi tiên sinh hẹp hòi mới thoáng hòa hoãn một chút.
Anh khom lưng ôm Tô Thi Thi, không khách khí chút nào mà ném cô trở lại chỗ ngồi sau xe, mình cũng vào ngồi theo sau.
Lần này đến lượt Tô Thi Thi bối rối: "Không phải muốn đi công ty xây dựng Minh Đỉnh sao?"
Bùi Dịch chăm chú nhìn cô: "Làm một vị hôn phu tiêu chuẩn, tôi cảm thấy cũng cần phải tôn trọng ý kiến của hôn thê."
"Ai đồng ý gả cho anh chứ?" Tô Thi Thi nghiêm mặt.
Chuyện cầu hôn lần trước ở đài truyền hình không tính, bây giờ cô còn chưa đồng ý gả cho anh đó.
Cô nghĩ tới Đoàn gia đang chuẩn bị tiệc đính hôn, trong lòng lại có chút buồn phiền.
Cô cảm giác được có chuyện gì không đúng, Bùi Dịch khẳng định sớm đã phát hiện ra. Nhưng từ đầu đến cuối người đàn ông này một chút biểu hiện cũng không có!
"Hừ, chờ xem! Xem ngày mai ai mới là người cười cuối cùng!"
"Đang suy nghĩ người nào?" Bùi Dịch nâng cằm Tô Thi Thi lên, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi.
Anh rất không thích dáng vẻ ngây ra của Tô Thi Thi, nhất là ngây ra ngay trước mặt anh.
Ánh mắt rời rạc đó, luôn khiến trái tim anh không khỏi hoảng hốt.
"Đang suy nghĩ đến tên bại hoại nhà anh!" Tô Thi Thi cắn răng nghiến lợi nói, trong giọng nói tràn đầy tức giận.
Trái tim của Bùi Dịch bỗng đập mạnh một cái, mắt mở to, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều.
Tô Thi Thi bị anh nhìn, thoắt cái liền đỏ.
Lúc Bùi Dịch cười nhạt, mắt tựa như có ánh sao, đặc biệt sáng. Cô đắm chìm trong đôi mắt của anh như trong dòng nước xoáy, không có cách nào thoát ra được.
Nam sắc mê người...
Không đúng!
Tô Thi Thi chợt vỗ vỗ mặt của mình, tức giận nhìn chằm chằm Bùi Dịch: "Anh đừng dùng mỹ nam kế với tôi. Vừa rồi là anh cố ý đùa bỡn tôi hả? Anh căn bản không có ý định đến công ty xây dựng Minh Đỉnh!"
Nếu thực sự Bùi Dịch định tới công ty xây dựng Minh Đỉnh, căn bản cũng sẽ không lại ở đây nói nhảm với cô nhiều vậy.
Tổng giám đốc bá đạo luôn làm việc dứt khoát, sớm đã trực tiếp mang cô tiến vào rồi!
Bùi Dịch thẹn đỏ mặt, nghiêng đầu, không lên tiếng.
"Hừ! Mỗi lần đều chỉ biết chiếm tiện nghi của tôi." Tô Thi Thi nói thầm nói.
Bùi Dịch mím môi, lúng túng trên mặt chợt lóe rồi biến mất, lành lạnh hỏi: "Vừa rồi em hẹn ai vậy?"
"Tôi... Không nói cho anh biết, anh suy diễn lung tung!"
"Không đúng, sao anh lại biết chứ?" Tô Thi Thi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch. Cô thật hoài nghi Bùi Dịch có gắn máy nghe trộm trên người cô.
Nhưng cô nào biết, Bùi Dịch lắp không phải là máy nghe trộm, mà là cả toà nhà công ty xây dựng Tiệp Khắc đều lắp thiết bị theo dõi đầy đủ, chẳng qua tình hình thông thường sẽ không sử dụng đến camera giám sát mà thôi.
"Chúng ta cùng thảo luận một chút chứ?" Bùi Dịch trầm mặt, từ từ lại gần Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vừa nhìn tư thế của anh, lập tức liền nhận sai: "Tôi sai rồi!"
"Nhận sai cũng vô dụng thôi!" Bùi Dịch ôm hông của cô, đáy mắt phát ra ánh sáng, càng ngày càng sáng.
Nhưng anh đang muốn ôm cô vào ngực, thì điện thoại di động đột nhiên "tinh tinh" vang lên hai tiếng, sắc mặt trầm xuống, buông lỏng Tô Thi Thi ra, giơ tay ra lấy chiếc máy tính xách tay ở một bên.
Sắc mặt Tô Thi Thi cũng lập tức ngưng trọng, ngồi bên cạnh anh lẳng lặng nhìn.
Cô cũng biết Bùi Dịch tới đây là có mục đích!
Tâm trạng hưng phấn, từ hồi chuyển về nhà mới, chính thức 40 ngày, fl đã lên 500, là của chính mình ko phải vì ai, ko sợ ngta nói này nọ, hạn chế war.... Chân thành cảm ơn tất cả mọi người vẫn luôn ủng hộ mình. ☺☺☺☺☺☺☺☺
Qua tháng mình sẽ tập trung hướng dẫn cái #độngpanda nhà mình. Hứa hẹn sẽ có nhiều bộ truyện mới hấp dẫn hơn, nhiều thể loại mới nữa. Có thời gian sẽ viết truyện nữa. Mặc dù viết ko hay nhưng hy vọng mọi người vẫn ủng hộ mình nha. 😙😙😙😙😙😙😙😙😙😙