Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 233: Em thổ lộ, anh cầu hôn



Bên trong sân vận động ngoài trời to như vậy, nhẹ nhàng dừng lại không dưới 100 cái Flycam. Phía dưới một cái máy bay, đều đã nhẹ nhàng treo một tấm thật dài - - ảnh chụp.

Có dài, có rộng rãi, sắp hàng tổ hợp cùng một chỗ. Nhưng đều không ngoại lệ, bên trong mỗi tấm hình, đều là một cô gái duy nhất.

Có dáng vẻ cô lẳng lặng tựa vào cạnh cửa sổ suy nghĩ, có dáng vẻ cô thở phì phì ngồi ăn cơm trên ghế ở nhà hàng tây kia, có bộ dáng cô lui ở trong chăn ngủ nướng.

Cô khóc khi đó, cười vui khi đó, cùng dáng vẻ khi cô nổi giận đùng đùng. Cũng có cô cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

Trong biệt thự, trên sân thượng, trang viên u tĩnh trên đường nhỏ. Có cô theo người nói chuyện, cũng có cô túm cổ Đại Cẩu Tử đi theo Tiểu Vịnh chơi đùa, thậm chí có cô cưỡi ngựa nửa đêm chạy ra đi.

Tô Thi Thi che miệng, hốc mắt từ từ đỏ lên, có cái gì đó trong đáy lòng chui từ dưới đất lên

Chuyện cũ ở trong đầu từng đoạn ký ức tuông ra, đã từng hỉ nộ ái ố giống như liền ngay trước mắt.

Những thứ ảnh chụp này, chụp đều là cô. Đều là cô ở trong mắt Bùi Dịch.

Tô Thi Thi chuyển động thân thể, đi dạo quanh xem một vài bức ảnh, đột nhiên, ánh mắt liền ngưng lại.

"Kia không phải trong phòng làm việc của em sao?" Tô Thi Thi ngơ ngác nhìn trong đó trên 2 cái máy bay treo một bên ảnh chụp.

Những cái này ảnh chụp chụp đích thị là cô tại Xây dựng Tiệp Khắc tầng 15.

Có dáng vẻ cô phụng phịu theo người ta cãi nhau, cũng có dáng vẻ cô cùng Ôn Ngọc Đổng Tiêu Tiêu cười đùa.

Tô Thi Thi hiện tại không tâm tư suy nghĩ tại sao lại có những thứ ảnh chụp này. Tầm mắt của cô đã bị mỗi tranh vẽ hoặc chữ viết ở cuối mỗi một tấm hình hấp dẫn.

Ở cuối mỗi một tổ ảnh chụp, đều kết thúc là hình ảnh cô cùng Bùi Dịch chụp ảnh chung.

Đều không ngoại lệ, đều là dáng vẻ anh đang hôn cô.

Bên cửa sổ, bên cạnh bàn ăn, trong viện, lập tức, trong xe, còn có bên đường. Hôn môi, hôn lên má, hôn trán, hôn tay...

Tô Thi Thi che miệng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

Cô cho tới bây giờ không phát hiện, Bùi Dịch có thể ôn nhu như vậy.

Bên trong mỗi một tấm hình, ánh mắt của anh đều đã hết sức sủng nịch, giống như là đối xử với trân bảo hiếm có. Trái lại cô, không phải cáu kỉnh, liền là tại quân nhân đào ngũ.

"Bùi Dịch, anh cố tình!" Tô Thi Thi vừa khóc vừa cười, người đàn ông này vậy mà chụp ảnh cô nhiều như vậy.

Bùi Dịch nắm chặt tay Tô Thi Thi, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, ôn nhu nói: "Anh không ngại để cho toàn bộ thế giới đều biết người phụ nữ của anh xinh đẹp đến nhường nào, để cho tất cả mọi người đều đã hâm mộ anh."

"Bùi Dịch..."Tim Tô Thi Thi, giống như bị cái gì trùng điệp va chạm một phen, trong mắt tràn ra một tầng hơi nước, cảm động đến tột đỉnh.

Yêu một người, không cần giấu cô thật kỹ, mà là muốn cho toàn bộ thế giới xem cô hoàn mỹ như thế nào. Muốn để cho cô dám hướng toàn bộ thế giới nói rằng, cô cực kỳ hạnh phúc.

"Tô Thi Thi, em dám khóc, biết hậu quả." Bùi Dịch nhìn thấy cô gái nhỏ của mình cặp mắt đỏ hồng, trong lòng se lại, ôm cô vào trong lòng, ngữ khí có chút khó chịu.

Anh làm toàn bộ những chuyện này, không phải để cho cô khóc.

"Anh..." Tô Thi Thi buồn bực cực kỳ, không khí tốt như vậy, đều bị anh phá hủy.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, cô bị ánh mắt của anh làm cho giật mình.

Bùi Dịch đáy mắt như phát sát, như vì sao quang chớp động. Cho dù anh che dấu hết sức giỏi, nhưng đáy mắt khẩn trương vẫn lại là bán đứng anh.

"Anh..." Tô Thi Thi nhìn đến tay anh đưa vào túi quần, đầu gối hơi cong, như là phải lạy hạ...

Cầu hôn?

"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi dưới tình thế cấp bách, một cước đá trúng đầu gối đang muốn gấp khúc của anh.

"Em..." Bùi Dịch nhướng mày, đứng thẳng người.

Tô Thi Thi thừa dịp anh không chú ý, cực kỳ nhanh chóng mở ra dưới đáy trên tay nắm ống nghe, lấy ra một cái nhẫn, chậm rãi vươn tay.

Toàn thân sườn xám tao nhã, như đóa hoa Hải Đường nở rộ một dạng cực kỳ xinh đẹp, đầu ngón tay vê quét xuống chiếc nhẫn kim cương, giơ lên trước mặt Bùi Dịch, sợ hãi nhìn anh:

"Đây là em hiện tại mua nổi loại nhẫn này. Anh nguyện ý cùng em kết hôn chứ?"

"Trời ạ, Tô tiểu thư lại cầu hôn!" Bên cạnh những đám người này bị nhiều chuyện liên tục biến chuyển nện đến đầu óc choáng váng, triệt để kinh ngạc đến chỗ.

Tô Thi Thi khẩn trương nhìn Bùi Dịch, giơ nhẫn, điên cuồng nuốt nước miếng.

Có đáp ứng hay không, trái lại nói một câu đi? Như vậy mặt không chút thay đổi nhìn cô là cái ý tứ gì?

Bùi Dịch ngơ ngẩn nhìn Tô Thi Thi, quả thật bị kinh ngạc đến đứng hình.

Không phải anh không nghĩ muốn động, mà là giờ phút này trái tim anh thùng thùng thùng, càng nhảy càng nhanh. Anh sợ chính mình vừa động, sẽ khống chế không nổi đem cái người phụ nữ đáng giận này bắt đến trên xe giấu đi.

"Tô Thi Thi, anh hối hận rồi." Bùi Dịch hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

"Hối hận?" Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ.

"Anh nên là giấu em kỹ một chút, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến em!" Bùi Dịch cắn răng, gằn từng chữ nói.

Anh quả thật rất may mắn, mới có thể gặp được một cô gái hoàn mỹ như vậy. Cô rõ ràng bị nhiều ủy khuất như vậy, rõ ràng không có cảm giác an toàn như vậy, vậy mà còn dám hướng anh cầu hôn.

Luôn luôn thích không làm theo lẽ thường, luôn luôn mang cho anh kinh hỉ.

"Cô bé ngốc, em có biết hay không em làm như vậy, gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng?" Những lời này, Bùi Dịch hỏi không được.

Tô Thi Thi một cử động kia, trực tiếp đem Tứ Đại Gia Tộc đều đã chĩa mũi nhọn dẫn tới trên người cô. Cô có biết hay không, lần này cô đem trời cao cho đụng rồi!

"Bùi Dịch, làm đến thế này em cũng không có hối hận nữa!" Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch đáy mắt đau lòng, trong lòng căng lên, bỗng nhiên kéo tay trái anh, vểnh môi, mạnh mẽ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.

Chiếc nhẫn lạnh lẽo va chạm vào đầu ngón tay, kích thích thần kinh của Bùi Dịch.

Ngón tay anh khẽ xoa xao chiếc nhẫn, nâng tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, gằn từng chữ nói: "Xin hỏi Tô tiểu thư, hiện tại có phải hay không đến phiên anh rồi?"

Tô Thi Thi mặt bá liền đỏ, nhẹ gật gật đầu, không dám nhìn tới anh.

Bùi Dịch một tay vươn vào túi quần, chân trái gấp khúc, hướng tới Tô Thi Thi từ từ quỳ xuống.

Tư thế tiêu chuẩn quỳ một gối xuống.

Anh lấy ra một cái hộp gấm màu đỏ sậm, từ từ mở ra, đem chiếc nhẫn lớn bên trong giơ lên trước mặt Tô Thi Thi, ôn nhu nói: "Tô tiểu thư, vừa rồi là em thổ lộ với anh. Hiện tại, là anh muốn kết hôn với em, em nguyện ý gả cho anh chứ?"

"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi đỏ mắt, mũi lên men.

Cô vẫn nghĩ muốn, giữa bọn họ có thể vứt bỏ toàn bộ âm mưu, đơn thuần cùng một chỗ.

Cô không biết qua hôm nay, bọn họ sau này muốn đối mặt đích thị cái gì. Nhưng giờ khắc này, đáy lòng cô, những cái bất an này, khoảnh khắc tan thành mây khói.

"Bùi Dịch, em nguyện ý gả cho anh." Tô Thi Thi gằn từng chữ, nói đến phi thường trịnh trọng.

Cô là hướng toàn bộ thế giới tuyên thệ, vô luận sau này muốn đối mặt cái gì, cô đều sẽ không lùi bước.

Chiếc nhẫn mang theo nhiệt độ cơ thể Bùi Dịch, chậm rãi sáp nhập ngón áp út. Một giọt lệ, từ trong mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất, lấp lánh sáng trong hoa.

"Mẹ, người thấy được không? Con sẽ yêu, con tìm được người sẽ yêu thương bảo vệ con, mà con cũng muốn yêu thương bảo vệ người kia." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Bùi Dịch đứng dậy, ánh mắt hai người trong không trung giao hòa, đều đã tại đây đó trong mắt thấy được đối phương.

Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm ấp vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.

Bên cạnh vang lên một trận kịch liệt vỗ tay, kéo dài không dứt

"Bốp..." Nơi xa pháo hoa hoa tung lên, sáng lạn loá mắt. Phía sau màn hình lớn, ngôi nhà Tô Thi Thi thiết kế kia, đang ở chậm rãi tụ lại, lại khôi phục thành Tứ Hợp Viện.

Yên tĩnh, mỹ hảo.

"Bảo bối, con đường sau này, chúng ta cùng nhau đi." Bùi Dịch thổi vào bên tai Tô Thi Thi, trầm giọng nói.

Tô Thi Thi khóe miệng cong cong, lui về sau một chút, nhìn chằm chằm vào mắt anh nói "Như vậy, Bùi tiên sinh. Trước đến nói một chút, anh tới cùng là ai đi."

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, ánh mắt liền u ám trở lại

Ngọt quá, ngọt đến sâu răng rồi 😚😚😚😚😚😚😚😚😚😚

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.