Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 239: Kịch bản biến nhanh



Hỗ Quân Nhạc đã điên rồi.

Ở trong đầu anh ta bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đem chuyện này đẩy cho người khác, chẳng thế thì ông nội của anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Anh ta quay liền bị nơi xa Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch lườm một cái, tâm can run lẩy bẩy.

Hai cái tiểu hồ li kia cũng tuyệt đối không phải dễ chọc. Dưới tình thế cấp bách, anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào Đoàn Ngọc Tường nói: "Là cô ép tôi!"

"Quân Nhạc, cậu đang nói cái gì?" Đoàn Chấn Ba vừa nghe, sắc mặt đều đã thay đổi, vội vàng đã chạy tới nghĩ muốn ngăn cản anh ta.

Hỗ Quân Nhạc lui về sau, trong lòng vừa suy xét, dứt khoát kéo ông ta vào luôn.

"Bác Đoàn, tuy rằng tôi kính trọng bác yêu chiều con gái đến sốt ruột, nhưng mà bác cũng không có thể lấy hạnh phúc của tôi ra trêu đùa. Tôi lại không thích Đoàn tiểu thư, bác bắt buộc chúng tôi cùng một chỗ như vậy, vô dụng."

"Cậu đang nói cái gì?" Đoàn Chấn Ba tức giận đến cái mũi đều đã có hơi nước rồi.

Tên nhóc này cũng dám...

Hỗ Quân Nhạc không có quan tâm đến ông ta nữa, anh ta nói xong, liền quay đầu nhìn về Đoàn Ngọc Tường vẻ mặt trầm trọng nói:

"Tôi biết cô thích tôi, nhưng mà tôi thật sự không thích cô. Hạnh phúc thì không nên cưỡng cầu, không phải của mình thì ép cũng không được, tôi tin tưởng cô nhất định sẽ tìm được người mình thích."

"Anh đang nói bậy bạ cái gì?" Đoàn Ngọc Tường mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt quả đấm, vừa tức vừa thẹn, hận không thể đi lên cào vào mặt anh ta.

Người này điên rồi sao? Cũng dám tạt nước bẩn lên người cô ta như vậy.

Nơi xa, Tô Thi Thi che miệng, mi mắt trừng lớn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Kịch bản này biến đổi quá nhanh, cũng đã vượt ra khỏi sự dự kiến rồi?

Cô không khỏi đối với Hỗ Quân Nhạc nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Người này không đi làm diễn viên quả thực quá đáng tiếc rồi!

Chỉ thấy Đoàn Ngọc Tường đều sắp tức điên rồi, kiềm chế tức giận, nói: "Anh mau giải thích rõ ràng cho tôi."

"Ngọc Tường, việc tôi có thể làm đều đã làm, đúng là tôi thật sự không thể lừa gạt chính mình, càng không thể lừa gạt cô. Xin cô tha thứ tôi." Hỗ Quân Nhạc giống như là vô cùng bất đắt dĩ, cúi đầu, biểu tình nhìn qua cực kỳ bi thương, lại làm như thật tâm không muốn như vậy.

Làm cho ai nhìn vào đều đã cảm thấy được anh ta là bị ép buộc.

(Ryeo: Moé. Thím diễn sâu vãi 😏😏😏😏

Nhạc: kệ bố

Ryeo: Ô. Thằng này ngon, dám láo với chị, chờ chết đi đi 😌😌😌😌😌)

"Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"

Hỗ gia vị "Tiếu Diện Hổ" kia giờ phút này trên mặt tươi cười liền biến mất, cháu trai mình "Bị ức hiếp", ông ta tự nhiên phải làm cho rõ!

"Tấn Hoa, tôi thấy việc này..." Đoàn Kế Hùng sắc mặt khẽ biến thành trầm. Cái này tình huống trước mắt này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của ông ta.

"Kế Hùng, chúng ta đã làm bạn bè nhiều năm như vậy, theo lý mà nói, tôi nên là cho ông chút mặt mũi. Đúng là, ông xem cháu trai của tôi đều bị Đoàn gia các người khi dễ thành cái bộ dáng gì rồi hả? Ông dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng đi?" Hỗ Tấn Hoa mặt trầm xuống, nhíu mày, trong giọng nói hàm chứa nhàn nhạt tức giận.

"Cái này..." Đoàn Kế Hùng rất nhanh hướng tới Bùi Dịch đang ở một bên xem kịch hay kia.

Chỉ thấy Bùi Dịch khóe miệng nhếch lênh cười nhạt, hướng về phía ông ta âm thầm gật gật đầu. Đoàn Kế Hùng trong lòng thoáng run sợ, đã có chủ ý.

"Haizz, là tôi không biết cách dạy con." Đoàn Kế Hùng thở dài, ngẩng đầu khi đó, trong ánh mắt mang theo cực hạn lửa giận, chỉ vào Đoàn Chấn Ba quát lên: "Đồ thứ con bất hiếu, còn không qua đây hướng bác Hỗ của mày giải thích!"

"Cha, người đang nói cái gì? Chuyện này có liên quan gì tới con chứ? Rõ ràng là người..."

"Mày còn không câm mồm cho tao! Tao nghĩ mày chẳng qua là chiều con gái đâm hư rồi. Nhưng không nghĩ tới, mày lại vì chuyện riêng, vậy mà dám lấy loại chuyện này nói đùa. Đi ép một tiểu bối, mày thật là mặt dày mà!"

Đoàn Kế Hùng nói xong dơ tay liền cấp cho Đoàn Chấn Ba một cái tát, tức giận mắng: "Mau đến đây hướng bác Hỗ của mày giải thích!"

"Cha!" Đoàn Chấn Ba nổi giận.

Cha ông ta tại sao lại ó thể đem tất cả sai lầm đều đã đổ lên trên người ông ta!

Rõ ràng là lão gia tử chính mình để cho nghi thức đính hôn theo kế hoạch cử hành, ông ta cũng là vừa vặn mới biết được chú rể đổi thành Hỗ Quân Nhạc.

"Không đúng, đây là một cái âm mưu, bọn họ đều đã lên kế hoạch từ trước!"

Đoàn Chấn Ba tâm nhất thời chìm đến đáy cốc, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Đầu óc của ông ta vận động rất nhanh, đột nhiên xoay người, hung hăng hướng tới Đoàn Ngọc Tường vút qua đi.

Bốp một tiếng, âm thanh bàn tay chạm vào trên má trong vườn cây nho yên tĩnh dị thường vang dội.

"Cha?" Đoàn Ngọc Tường che miệng, không thể tin nhìn cha ruột của mình.

Một cỗ tức giận thẳng hướng trên đầu cô ta, kích thích thần kinh cô ta: "Người sao có thể như vậy!"

Đoàn Ngọc Tường không còn quan tâm gì nữa hô: "Là các người gạt tôi nói cho tôi đính hôn cùng Bùi Dịch, cho nên tôi mới đồng ý! Tại sao lại biến thành Hỗ gia Tam thiếu gia? Các người mới cần giải thích!"

"Mày... Mày đang nói bậy bạ cái gì! Bùi Dịch yêu thương Thi Thi như vậy sao lại khả năng sẽ cùng mày đính hôn? Đầu óc mày suy nghĩ cái gì? Vì yêu quá hóa thành cuồng dại tùy tiện kéo Hỗ Quân Nhạc chịu tội thay, còn dám hướng tao phát giận?" Đoàn Chấn Ba nói xong dơ tay lại là một cái tát.

"Chấn Ba, trước bình tĩnh một chút!" Phương Thanh Hoa gặp mọi chuyện náo loạn càng lớn, nhịn không được muốn qua đi khuyên chồng mình.

Lúc này nhất định cần bình tĩnh, bằng không hậu quả thật tưởng không nổi.

Đúng là Đoàn Chấn Ba cũng sớm đã tức nước vỡ bờ. Cha ông ta rõ ràng cho thấy muốn bắt ông ta nhận hết tội này, ông ta làm sao có khả năng bình tĩnh được chứ?

Ông ta trở tay liền cấp cho Phương Thanh Hoa một cái tát, nổi giận mắng: "Đều là do bà không biết dạy con, làm mất mặt tôi!"

"Ông..." Phương Thanh Hoa trong mắt đỏ bừng, bụm mặt, trong lòng tức giận đến chỗ cực hạn.

Nơi này có nhiều khách khứa như vậy, ông ta vậy mà liền đánh mẹ con bà ta như thế, mặt mũi đều đã mất hết rồi!

"Ồn ào còn chưa đủ sao!" Đoàn Kế Hùng ánh mắt băng lạnh như hai cây đao sắt bén làm từ băng ngàn năm, đâm thẳng vào trái tim Đoàn Chấn Ba.

Đoàn Chấn Ba trong lòng trầm xuống, khẽ cắn môi, không thể không cúi đầu: "Cha, là con sai rồi, là côn không dạy dỗ tốt con gái."

"Tôi từ đầu cũng không biết, các người đừng nghĩ muốn đem nước bẩn hắt lên người tôi!" Đoàn Ngọc Tường giống như người lên cơn điên rồi kêu to nói.

Cô ta thật sự chịu đủ rồi.

Mỗi một lần xảy ra chuyện, cha cô ta liền đem tất cả sai lầm đều đã đổ lên trên người cô ta. Cô ta tới cùng làm sai cái gì?

Chuyện của Đoàn Ngọc Lộ trước đây đã như vậy, chẳng lẽ bây giờ lại muốn cô ta trở thành vật hi sinh kế tiếp sao?

Đoàn Ngọc Tường giận đến chỗ cực hạn, cho dù là muốn hủy đi cô ta, cô ta cũng sẽ không để cho cha mình dễ chịu, chẳng qua là cùng nhau chết chung thôi!

"Mày câm miệng cho tao!" Đoàn Chấn Ba dơ tay liền muốn đánh tới, lại đột nhiên bị Hỗ Quân Nhạc cầm cổ tay.

Hỗ Quân Nhạc vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bác trai, mọi chuyện thành ra như vậy, người nào cũng không muốn thấy. Tôi biết người là vì tốt cho Tường Tường, lại vẫn hi vọng người có thể xem tại sự hiếu thuận của Tường Tường trước giờ, không cần làm khó cô ấy rồi."

"Cậu..." Đoàn Chấn Ba muốn tức chết rồi.

Lời này của cậu ta là có ý gì?

Cậu ta nói như vậy, không phải ông ta nhảy vào Hoàng Hà đều đã rửa không sạch rồi hả? Toàn bộ mọi chuyện biến thành giống như đều là ông ta chủ mưu một dạng!

"Chậc chậc, Hỗ Quân Nhạc không hỗ là con cháu họ Hỗ, cùng người điên kia một dạng vô cùng âm hiểm." Nơi xa Tô Thi Thi nhìn đến đây, nhịn không được lắc đầu.

Cô lắc lắc tay Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta trước rúi lui đi? Nếu như anh ta đem chúng ta cũng cho lôi vào..."

Nhưng mà sợ cái gì tới cái đó liền tới.

Tô Thi Thi vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến tiếng Hỗ Quân Nhạc kêu la: "Thi Thi, cô mau đến giúp tôi chứng minh một phen, tôi thật là bị ép buộc bất đắc dĩ mà, cô cũng biết người tôi thích vẫn là cô mà!"

"Chết tiệt - -" bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương tỏa ra khí tức ngộp thở, Tô Thi Thi không khỏi run run một phen, đã không dám nhìn tới sắc mặt Bùi Dịch.

Rất lạnh!

Tên tiểu tử thối chết tiệt, muốn chết cũng không cần kéo cô theo cùng đâu!

Cô cúi đầu lôi kéo Bùi Dịch hướng phía trước đi đến, đến chỗ trước mặt Hỗ Quân Nhạc, nặng nề mà thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:

"Quân Nhạc, tôi đã có Bùi Dịch rồi. Tuy rằng anh cũng rất tốt, nhưng mà ở trong mắt tôi, anh bất luận ở phương diện nào cũng đều đã so ra kém Bùi Dịch, chính đang cái gọi là hạt bụi trong mắt ra Tây Thi thôi. Anh không cần nhụt chí, nhất định sẽ tìm được cô gái thích hợp với anh."

"Cô..." Hỗ Quân Nhạc cái mũi đều tức giận đến méo lệch, cô gái này thật đúng là cái gì cũng dám nói!

Tô Thi Thi bất đắc dĩ thở dài.

Cô cũng không nghĩ muốn nha, đúng là chỉ có nói như vậy, Bùi tiên sinh bụng dạ hẹp hòi bên cạnh mới có thể vui vẻ nha!

Quả nhiên, Bùi Dịch sắc mặt nhất thời tốt lên rất nhiều.

"Là các người... Là các người hai cái đồ tiện chủng làm ra! " Đoàn Chấn Ba đột nhiên phản ứng kịp.

Hỗ Quân Nhạc cùng Tô Thi Thi vừa thấy liền là thông đồng từ trước.

Nhưng mà hai chữ "Tiện chủng" của ông ta vừa nói ra, bên cạnh vẫn không nói chuyện Nhậm Tiếu Vi, sắc mặt lập tức trầm tiếp xuống.

Bên cạnh nhiều khách khứa như vậy, nghe được những lời Đoàn Chấn Ba nói, cũng đều nhíu mày.

"Súc sinh! Thật sự là làm mất hết mặt mũi Đoàn gia ta rồi!" Đoàn Kế Hùng xoa thái dương, lại nổi giận đùng đùng nói, "Đoàn gia không có loại người thừa kế giống như mày! Từ giờ trở đi, mày mang theo vợ cùng con cái của mình cút ra khỏi Đoàn gia cho tao, cùng Đoàn gia không còn có bất luận quan hệ nào nữa!"

Lời này vừa nói ra, ở đây tất cả mọi người đều ngây dại!

Cả nhà ngủ ngon ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.