Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 246: Bùi tiên sinh anh quá độc ác (H+)



"Bùi tiên sinh, anh quá ấu trĩ rồi!" Tô Thi Thi nhanh như chớp chui vào trong xe, ghé vào cửa sổ lườm Bùi Dịch, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.

Bùi Dịch bật cười, vươn tay dài liền kéo mở cửa xe, nghiêm mặt ngồi xuống.

Tô Thi Thi liền nhích người vào thu lại ngồi trong góc, cảnh giác nhìn anh: "Anh, Anh đừng làm càng."

Bùi Dịch quay đầu yên lặng nhìn cô: "Tô tiểu thư, em vừa rồi nói anh ấu trĩ sao?"

"Anh... Anh là đàn ông nên làm chuyện lớn, đừng nên tính toán chi li... A! Bùi Dịch, anh mò mẫn chỗ nào a!"

"Bốp - -" lại là một tiếng giòn vang.

Bàn tay dày rộng của Bùi Dịch phủ lên trên cặp mông vểnh cao của Tô Thi Thi, xúc cảm từ trong lòng bàn tay truyền đến làm cho ánh mắt của anh nháy mắt u ám thêm vài phần.

Anh cuối thấp người, môi mỏng xoa xát qua viền tai của cô, kích thích xúc giác làm cô run run một trận.

"Tô tiểu thư, em không biết có thứ gọi là - - yêu thương, chăm sóc!" Hơi thở khàn khàn cùng giọng nói mang từ tính của người đàn ông vang lên trong không gian kính.

"Ưm - -" Tô Thi Thi chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh liền như mưa sa gió lốc hạ xuống.

Bàn tay thành thục nhanh chóng cởi quần áo trên người của cô ra, Tô Thi Thi theo bản năng cũng bắt đầu giúp anh cởi quần áo, phóng thích cự long thô to căn cứng của anh bị kiềm hãm trong chiếc quần âu kia ra

Cự long của người đàn ông vừa được phóng thích lập tức như cá gặp nước đưa đẩy giữa hai bờ mông trắng ngần. Không ngừng ma sát tại cửa động. Thấy cô đã sẵng sàng liền nhanh chóng đâm vào

Một tiếng "ưm..." tràn ra khỏi làn môi hồng thắm, cảm thấy cái nóng rực bên trong càng thêm cứng rắn, càng thêm thô ráp, khiến cô không ngừng vặn vẹo thân thể. Như được cô cổ vũ anh càng thêm mạnh mẽ đâm sâu hơn, khoái cảm dâng trào khiến Tô Thi Thi không ngừng phát ra tiếng rên kiều mị, giữa hai chân cô không ngừng chạy ra dâm dịch. Theo mỗi lần anh đâm ra rút vào càng thêm nhầy nhụa.

Một đôi tay to lật người cô lại, theo tư thế úp sấp, trong lúc đó cự vật vẫn không rời khỏi cơ thể cô, nóng rẫy, chuyển động mơ hồ, cô bất lực ghé vào trên ghế, thở lấy thở để, cảm thấy tiểu huyệt tê dại từng đợt.

"Đừng..." Vừa mới mở miệng, cự vật của người phía sau đã vọt mạnh vào, ngắt ngang suy nghĩ của cô, khiến cô càng thêm mẫn cảm. Cự vật hung hăng cắm vào hoa huy*t, từng đợt từng đợt hành hạ hoa khẩu, âm thanh xác thịt phát ra khiến người ta không khỏi ngượng ngùng.

"Không...Không muốn...cách này..." Cô không ngừng thốt lên, lại cảm thấy đằng sau lại tiến công tới, quy đầu đâm sâu vào tận cùng hoa huy*t, "A..." Cô bất giác nâng thân lên, ngẩng đầu, chịu sự đau đớn cùng khoái cảm cùng lúc ập đến này.

"Tiểu lẳng lơ, chặt như thế, còn nói không muốn?" Bùi Dịch ở phía sau thở dốc cứ liên tục ra vào 9 nông 1 sâu, khiến cô sung sướng đến tận cùng, cảm giác sâu bên trong tiểu huyệt ngứa ngáy, cô khó nhịn hạ thân xuống, cảm giác đâm mạnh từ phía sau càng rõ ràng, không khỏi nhích lên, càng muốn nhiều hơn loại khoái cảm này....

Bùi tiên sinh, anh giở trò lưu manh!

Tô tiểu thư khóc không ra nước mắt.

Lúc trở lại trang viên, Tô Thi Thi đã ngủ thiếp đi, khóe mắt lại vẫn vươn một giọt lệ, là bị Bùi Dịch ôm xuống xe.

Cánh tay đàn ông cường tráng ôm lấy cô, động tác so với bình thường mềm nhẹ rất nhiều, sợ đánh thức cô.

Trong biệt thự thứ hai, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chính là đang nằm trên mặt đất phe phẩy cái đuôi phơi nắng.

Bụng của Tiểu Vịnh đã rất lớn, dựa theo chu kỳ sinh đẻ của loài chó mà nói, đã gần đến ngày sinh rồi.

Quản gia như pho tượng lớn đứng ở bên cạnh chúng nó, sợ chúng nó tiến lên đánh thức Tô Thi Thi.

Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn chúng nó liếc mắt một cái, mày theo bản năng vừa nhíu.

Anh vẫn lại là không thích hai con chó này. Nhưng mà lần trước hai con chó này đem Hỗ Quân Nhạc ức hiếp đến như vậy, thay anh ra tay, nên anh đặc biệt cho phép chúng nó có thể ở trong biệt thự hoạt động chung quanh.

"Ư..." Đại Cẩu Tử tựa hồ rất sợ Bùi Dịch, bị ánh mắt anh đảo qua, cực kỳ ngoan đem miệng đặt trên mặt đất, động cũng không dám động một phen.

Bùi Dịch cúi đầu hôn lên trán Tô Thi Thi một cái, ôm cô vào phòng.

Mà bọn họ sau khi đi vào, trên ban công lầu hai biệt thự thứ nhất bên cạnh, Đoàn Kế Hùng chắp tay sau lưng, thong thả bước trở về trong phòng, sắc mặt nhìn qua không hề tốt chút nào.

Ở bên cạnh ông ta, Nhậm Tiếu Vi cầm khăn lau lau tay, cúi đầu nhìn đến trên đất bừa bãi, nhíu mày.

"Bùi Dịch tính tình là càng ngày càng không tốt đã khống chế được nữa." Đoàn Kế Hùng trầm ngâm nói.

Nhậm Tiếu Vi tay đang cầm khăn cứng đờ, thuận thế đưa tay khăn cho Hồng Cầm đang đứng một bên, nhàn nhạt nói: "Tính tình của nó vẫn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi."

"Bà là mẹ của nó, bà xem hiện tại việc nó làm, có coi trọng bà sao?" Đoàn Kế Hùng là đang nói chuyện xảy ra mấy ngày nay, càng nói càng tức giận.

"Nó biết rõ bà không thích Tô Thi Thi cái tiện nha đầu kia, vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy cùng con nhỏ đó cầu hôn, để cho hai người chúng ta mặt mũi đều đã mất hết rồi. Bà nó xem nó tới cùng muốn làm gì chứ?"

Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, ngữ khí có chút gượng gạo: "Tôi vẫn không tán thành việc ông dùng phương thức cực đoan như vậy. Bùi Dịch đối với phương diện tình cảm cho tới bây giờ liền đều không thỏa hiệp. Tôi vốn là nghĩ muốn..."

"Vốn nghĩ muốn thế nào? Trơ mắt nhìn nó cùng cái tiện nha đầu kia cùng nhau phá hoại kế hoạch của chúng ta sao? Bà có biết hay không, tôi vốn có thể thừa cơ hội lần này xem xét thực lực thật sự của ba lão già kia, kết quả lại bị chúng nó quay một vòng một hồi trở thành truyện cười!"

"Thực lực của 3 gia tộc..." Nhậm Tiếu Vi vừa nghe đến những lời này, trên mặt huyết sắc trắng xanh một phen liền biến mất sạch sẽ, trước mắt giống như hiện ra chuyện của mười mấy năm trước.

Năm đó chuyện kia, Tứ Đại Gia Tộc lại có ai là sạch sẽ?

Đoàn Kế Hùng tự giác biết bản thân nói sai rồi, hơi hơi ho khan một tiếng, dời đi đề tài: "Tôi biết, đối với bà mà nói, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt. Nhưng mà, tôi hiện tại nói rõ cho bà biết, tôi chỉ cho phép Đồng Đồng. Hy vọng bà để cho Bùi Dịch biết rõ bổn phận của chính mình, chẳng thế thì đừng trách tôi không khách khí!"

Nhậm Tiếu Vi mạnh xiết chặt quả đấm, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Đứa con trái lớn này của bà không phải bà muốn là có thể khống chế được!

Đoàn Kế Hùng phong ba bão táp gì mà chưa từng trải qua, không nghĩ tới lớn tuổi rồi, ngược lại càng ngày càng ngây thơ.

Nhậm Tiếu Vi tự nhiên sẽ không cùng ông ta thảo luận những thứ này, chỉ nói: "Đồng Đồng khi nào có thể trở về?"

Nói đến con trai nhỏ của mình, Đoàn Kế Hùng sắc mặt nhất thời dịu đi rất nhiều, vỗ vỗ mu bàn tay Nhậm Tiếu Vi, trầm giọng nói: "Tôi đã an bài xong, vài ngày nữa là có thể trở về."

Ông ta nói xong trầm ngâm một chút, lẩm bẩm: "Trước khi nó trở về, tôi muốn trước giúp nó đem những thứ chướng mắt gì đó đều đã diệt trừ."

Nhậm Tiếu Vi đắm chìm trong niềm vui sướng sắp gặp được con trai, cũng không có nghĩ nhiều, vội vàng cùng Hồng Cầm đi thảo luận chuyện nghênh đón con trai mình trở về.

Ngày hôm sau, Tô Thi Thi tỉnh lại, thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, liền bữa sáng cũng chưa ăn, vụng trộm lái xe đến công ty rồi.

"Khốn kiếp, nói đánh người liền đánh hà, vậy mà nói cái gì yêu thương, chăm sóc! Tôi mua một đống công cụ trở về đánh anh, xem anh chịu nổi không!" 😏😏😏😏😏 chị cũng chả thua gì anh đâu

Tô Thi Thi thở phì phì nghiêm mặt, nhớ tới chuyện ngày hôm qua vừa thẹn lại nóng.

"A! Sắc ma!" Tô Thi Thi phiền não đánh vào thành tay lái, đem xe quẹo vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Xây dựng Tiệp Khắc, sau khi xuống xe thẳng đến thang máy.

Đây là ngày đầu tiên đi làm sau Trung thu, các đồng nghiệp tựa hồ vẫn còn dư âm của mấy ngày nghỉ, cả đám đều có chút ỉu xìu.

Tô Thi Thi hiện tại là trở thành người nổi tiếng rồi. Dọc theo đường đi, mặc kệ có quen biết cô hay không biết, đều đã cùng cô chào hỏi. Tô Thi Thi chỉ cảm thấy cười đến nỗi mặt đều nhanh cương cứng rồi.

Mãi đến cô đến tầng 15 bên trong bộ phận thiết kế nhìn thấy một người không hề muốn gặp khi đó, trên mặt tươi cười còn chưa mất đi, nụ cười liền trở nên cức nhắc, nhất thời lúng túng vô cùng.

"Tô tiểu thư." Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy Tô Thi Thi tựa hồ cũng có chút bất ngờ, trong mắt bối rối chớp lóe rồi biến mất, theo bản năng đã nghĩ tránh mặt cô.

Cô gái này có Bùi Dịch làm chỗ dựa, đem một nhà bọn cô hại thảm như vậy, Đoàn Ngọc Tường là thật sự sợ cô rồi.

Tô Thi Thi chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, tiện xẹt qua cô ta đi vào trong đi.

Cái người này đem tất cả tài sản đều đã cuốn đi, không quản cha mẹ mình chết sống ra sao, cô thật sự không hứng thú muốn cùng cô ta nói chuyện.

"Tô tiểu thư." Đoàn Ngọc Tường đột nhiên nghĩ đến cái gì, ở phía sau vội vội vàng vàng gọi Tô Thi Thi một tiếng.

Tô Thi Thi bước chân bỗng nhiên chậm lại, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn cô ta: "Xin hỏi Đoàn tiểu thư có chuyện gì sao?"

"Cái kia... Tôi... Tôi là muốn cùng cô nói rõ ràng một chuyện." Đoàn Ngọc Tường nuốt một ngụm nước bọt, không làm sao mở miệng.

Tình huống hiện tại cô ta có thể trở về Đoàn gia đã không có khả năng, cô ta hiện tại chỉ nghĩ muốn chính mình sống thật tốt, muốn cầu xin Tô Thi Thi buông tha cô ta.

"Nói với tôi rõ ràng một chuyện?" Tô Thi Thi muốn nở nụ cười, hai tay khoanh lại trước ngực, không chút để ý nhìn cô ta, "Xin hỏi hai người chúng ta còn có chuyện gì có thể nói sao?"

Cô gái này lại vẫn nghĩ chính mình là Đoàn gia đại tiểu thư?

"Cô..." Đoàn Ngọc Tường ngầm cắn răng, vẫn cứ đem tức giận trong lòng nuốt xuống, ấp a ấp úng nói, "Tôi cực kỳ quý trọng công việc này."

"A..., vậy sao?" Tô Thi Thi không cho là đúng, "Tôi lúc trước không phải đã nói, chúc Đoàn tiểu thư sớm ngày bò lên lại cương vị ban đầu sao?"

"Tôi..." Đoàn Ngọc Tường hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói, "Tôi nhất định sẽ một lần nữa ngồi trở lại vị trí tổng giám, cho nên hi vọng Tô tiểu thư sau này chỉ là đối xử với tôi như đồng nghiệp."

Tô Thi Thi thiếu chút nữa cười ra tiếng, người này có phải hay không quá đem chính mình coi là quan trọng?

"Nếu không còn chuyện khác, tôi trước hết đi làm việc đây." Đoàn Ngọc Tường thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, còn tưởng rằng cô bị chính mình dọa đến chỗ, nói xong xoay người muốn đi.

Tô Thi Thi là triệt để hết chỗ nói rồi.

Cô ta tại sao chỉ có như vậy liền nghĩ muốn làm cho cô nghẹn họng vậy!

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, Đổng Tiêu Tiêu cấp tốc chạy tới, lớn tiếng hô:

"Thi Thi, cô ở đây sao? Nói cho cô một tin tức tốt, mới vừa nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, bổ nhiệm cô lên vị trí tổng giám của bộ phận thiết kế chúng ta rồi! Trời ạ, chuyện này thật sự là quá làm cho người ta vui mừng, Thi Thi, chúc mừng cô!"

"A?" Tô Thi Thi lờ mờ, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng một bên ngây ra như phỗng Đoàn Ngọc Tường, rất không phúc hậu "Xì" một tiếng bật cười.

Hay lắm, cô không hổ là chị em tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.