Đoàn Ngọc Tường nghe được Tô Thi Thi làm tổng giám bộ phận thiết kế, cả người liền giống như pháo một dạng, roạt một phen liền nổ tung rồi.
Cô ta trừng mắt, phảng phất hình ảnh như muốn ăn thịt người nhìn Tô Thi Thi: "Tại sao nhất định muốn cùng tôi đối nghịch? Cô sớm liền biết rồi đúng hay không? Cho nên vừa rồi mới cố ý để cho tôi nói những lời này, liền là nghĩ muốn nhục nhã tôi, đúng hay không?"
"Tô Thi Thi, cô hiện tại muốn cái gì đều có, tại sao lại vẫn không buông tha tôi? Cô không sợ gặp báo ứng sao?"
"A..." Tô Thi Thi siêu cấp không nói gì, giống như nhìn thấy người bệnh thần kinh một dạng nhìn Đoàn Ngọc Tường.
Cô không tức giận!
Cô cùng một vị bệnh thần kinh so đo cái gì?
Tô Thi Thi hoàn toàn không nghĩ muốn cùng Đoàn Ngọc Tường nói chuyện, giữ chặt tay Đổng Tiêu Tiêu liền đi.
Nghẹn chết cô ta đi!
"Tô Thi Thi, cô đứng lại đó cho tôi! Cô bây giờ là tổng giám của bộ phận thiết kế, hiện tại rất vui vẻ đúng không, sau này có thể ở mọi nơi chèn ép tôi phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi hẳn không như ý cô!" Đoàn Ngọc Tường như người nổi cơn điên đuổi theo Tô Thi Thi mắng.
Cô ta vẫn đều đã tay làm hàm nhai, đặc biệt quý trọng cái công việc này, đúng là không nghĩ tới công việc cũng đều bị Tô Thi Thi đoạt mất.
Đoàn Ngọc Tường chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, lý trí như con ngựa hoang thoát cương chạy như điên mà đi.
Tô Thi Thi mạnh xiết chặt quả đấm, đồng loạt bắt được Đổng Tiêu tiêu tức giận đến phát hỏa, hướng cô âm thầm lắc đầu, quay đầu lạnh lùng nhìn Đoàn Ngọc Tường.
"Đoàn tiểu thư, cô có biết chứng vọng tưởng cũng là một loại bệnh, có bệnh liền phiền toái đi gặp bác sĩ. Người cha thân sinh cùng mẹ ruột của cô hiện tại ở trong bệnh viện, vừa lúc có thể đi thăm hỏi bọn họ một phen. Tôi nghĩ, bọn họ hiện tại nhất định phi thường "Nhớ" cô."
Tô Thi Thi đem từ "Nhớ" kia nói ra được đặc biệt nặng nề, trong mắt ngoan độc ý chớp lóe rồi biến mất.
Đoàn Ngọc Tường cướp đoạt nhà cô, cướp đi thân phận của cô, Đoàn gia để cho cô ta mấy năm nay áo cơm không lo. Liền tính Đoàn Chấn Ba ở cho lòng cô ta máu lạnh vô tình, nhưng mà Phương Thanh Hoa đối với đứa con gái lớn như cô ta có thể nói là tận tâm tận lực.
Liền tính Tô Thi Thi đối Đoàn Chấn Ba hận thấu xương, nhưng cũng làm không được giống Đoàn Ngọc Tường nhẫn tâm như vậy.
"Quả nhiên là con gái do Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa sinh ra, một dạng máu lạnh!" Tô Thi Thi nói xong, xoay người hướng tới trong văn phòng đi đến.
"Tô Thi Thi, cô giải thích rõ ràng cho tôi, người nào máu lạnh? Là bọn họ có lỗi với tôi trước!" Đoàn Ngọc Tường đuổi theo.
Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên xoay người, một tay nắm chắc văn phòng đẩy, dùng lực lôi kéo.
Chỉ thấy cánh cửa kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ầm một tiếng đóng lại, Đoàn Ngọc Tường một cái tránh né không kịp, phịch một tiếng nặng nề mà đụng phải.
"A!" Bên ngoài truyền đến tiếng Đoàn Ngọc Tường thét chói tai.
Tô Thi Thi vỗ vỗ tay, cùng Đổng Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua, cùng hướng tới văn phòng một tổ đi đến.
"Oa, Ngọc hôm nay sao không tới?" Tô Thi Thi đến chỗ trong văn phòng, nhìn thấy trên vị trí Ôn Ngọc trống không, bỗng nhiên có chút lo lắng.
Lần trước Tần Phong vì giúp bọn họ giải vây, giáp mặt cùng Hỗ kẻ điên cầu hôn, dựa theo tính tình nhát gan của Ôn Ngọc kia, hiện tại phỏng chừng là sợ Tần Phong đến chết rồi.
"Hí..."
Tô Thi Thi mạnh ôm ấp cánh tay, ở trong lòng yên lặng nói: "Tần tiên sinh, cho anh chịu khổ rồi!"
"Ôn tổ trưởng là có chuyện gì sao?" Đổng Tiêu Tiêu thấy Tô Thi Thi nhìn chằm chằm vị trí Ôn Ngọc đến ngẩn người, nhịn không được hỏi.
Tô Thi Thi hướng cô cười lắc lắc đầu: "Không có việc gì. Cô ấy phỏng chừng lại phiền não bản thân thích đàn ông, mà người đàn ông kia có phải hay không là kẻ biến thái thôi."
"A?" Đổng Tiêu Tiêu vẻ mặt lờ mờ.
Tô Thi Thi "Xì" một tiếng nở nụ cười, đi đến trước bàn làm việc của chính mình, xem đến trên bàn bày đặt một phần văn kiện, vẻ mặt hơi sững sờ.
Cô cầm lên vừa thấy, đúng là văn kiện thông báo thăng chức
Đổng Tiêu Tiêu rướng người qua hâm mộ nói: "Cô biết không? Cô là người đầu tiên từ khi Xây dựng Tiệp Khắc thành lập tới nay được đề bạt thăng chức đó."
"Thật sao?" Tô Thi Thi vẻ mặt có chút mê mang.
Thăng chức đối với cô mà nói không hề hiếm lạ, cô biết năng lực chính mình. Đúng là, quả thật không nghĩ tới sẽ đến nhanh như thế.
Đổng Tiêu tiêu sợ cô có áp lực, cười nói: "Tuy cô đến công ty không lâu sau, như mà mọi người đều thấy rõ thực lực của cô, nhất là lần này dự án công trình gian khách, cô hoàn thành xuất sắc như vậy, nhận được chức tổng giám thiết kế này cũng có là gì. Cô yên tâm, tôi vừa rồi đã sớm lặng lẽ hỏi thăm quá, trừ bỏ Tương Tinh Oánh không phục, những người khác đều rất tán thành."
"Uhm." Tô Thi Thi bỗng nhiên quay đầu yên lặng nhìn Đổng Tiêu Tiêu, lộ ra một cái ấm áp tươi cười, trịnh trọng nói, "Cảm ơn cô."
Đổng Tiêu tiêu sửng sốt, có chút xấu hổ gãi gãi tóc: "Cô sao đột nhiên khách khí như vậy? Khiến cho trong lòng tôi sợ hãi."
Tô Thi Thi ấm áp cười, không nói gì.
Đợi Đổng Tiêu Tiêu đi ra ngoài làm việc khi đó, cô một mình nán lại ở trong phòng làm việc, không biết sao nữa, trong lòng như là một chút vui sướng đều không có.
Tay cô khẽ vuốt quá màu đỏ trên văn kiện ghi tên mình, trước mắt tựa hồ hiện ra hình ảnh cô lần đầu tiên đến Xây dựng Tiệp Khắc khi đó.
Chỉ là mấy tháng thời gian, thế giới của cô lại long trời lở đất.
Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, cầm lấy mobile phone gọi cho bà nội.
Thời gian này cô không làm gì sẽ gọi điện thoại về cho bà. Chỉ là hai ngày này mọi chuyện phát sinh nhiều, chuyện cô cùng Bùi Dịch còn không có cùng bà nội nói qua.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của bà nội có vẻ rất vui mừng, cho cô càng nhiều cổ vũ.
Tô Thi Thi nghe bà nội nói chuyện, trong lòng có chút khói mù trong phút chốc liền tán.
"Tô Thi Thi, cứ như vậy làm đi!" Tô Thi Thi làm cái động tác cố lên, bày xuất Laptop, ở trên bàn phím rất nhanh gõ gõ.
10 phút sau, cô cầm một lá thư đi bộ phận nhân sự.
"Tô tiểu thư có chuyện gì sao?" Diêu Thanh Uyển nhìn thấy Tô Thi Thi có chút ngạc nhiên.
Tô Thi Thi trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, đi đến trước bàn làm việc trưởng phòng nhân sự, đem lá thư cung kính đưa tới.
"Trưởng phòng Diêu, tôi tới từ chức."
Diêu Thanh Uyển lúc nhìn đến phong thư, trên mặt tươi cười liền ẩn tiếp xuống, kinh ngạc nhìn Tô Thi Thi: "Tô tiểu thư, tôi có thể hỏi là tại sao không?"
Vừa mới được đề bạt thăng làm tổng giám thiết kế, vậy mà muốn từ chức, chuyện này quá khó thể tin được rồi.
Diêu Thanh Uyển tuyển dụng người tài nhiều năm như vậy, vẫn lại là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy.
Tô Thi Thi khẽ cười nói: "Tôi có một cái mộng tưởng, hiện tại muốn đi thực hiện. Cám ơn Xây dựng Tiệp Khắc cho tôi cơ hội, tôi sẽ kí ở nơi này."
"Vậy... Được rồi." Diêu Thanh Uyển vốn nghĩ muốn giữ cô lại một phen, đúng là thấy dáng vẻ Tô Thi Thi, sợ là đã sớm đã quyết, cô nói nhiều cũng không tác dụng.
Cô hướng tới Tô Thi Thi vươn tay: "Hy vọng chúng ta lần sau có cơ hội tiếp tục hợp tác."
Tô Thi Thi đưa tay cùng cô bắt tay, xoay người rời đi.
"Tô tiểu thư." Diêu Thanh Uyển đột nhiên gọi cô lại, "Tôi lúc trước đối với cô hiểu lầm thật xin lỗi."
Tô Thi Thi sửng sốt, quay đầu hướng về phía cô cười ngọt ngào nói: "Tôi chấp nhận."
Nói xong, tiêu sái xoay người, đi nhanh ra bên ngoài.
Lúc ấy công trình gian khách vật liệu cách âm gặp vấn đề, Diêu Thanh Uyển đã từng hướng Tô Thi Thi làm khó dễ qua.
Đúng là những chuyện này Tô Thi Thi đã sớm không để ở trong lòng, nói một tiếng chấp nhận, chẳng qua là để cho đối phương dễ chịu mà thôi.
Diêu Thanh Uyển nhìn bóng lưng Tô Thi Thi rời đi, yên lặng thở dài: "Thật sự là đáng tiếc rồi."
Làm trưởng bộ phận nhân sự, không giữ lại được nhân tài như vậy, cô thật quá thất bại.
Mà lúc Tô Thi Thi trở lại văn phòng bộ phận thiết kế, tính toán dọn dẹp đồ đạc rời khỏi, đột nhiên phát hiện Đổng Tiêu Tiêu đứng ở trước cửa văn phòng chính mình.
Nhìn thấy cô, Đổng Tiêu Tiêu hốc mắt trắng xanh một phen liền đỏ.
"Thi Thi, cô tại sao muốn đi?"
Đổng Tiêu Tiêu vừa rồi thấy Tô Thi Thi phản ứng không quá đúng lắm, liền lặng lẽ vội vàng đi theo, không nghĩ tới Tô Thi Thi thật là đi từ chức.
Tô Thi Thi ngẩn ra, khóe miệng như là chậm rãi câu lên, tiến lên ôm cổ Đổng Tiêu Tiêu, thiệt tình nói: "Thật là, quen biết cô thật là may mắn. Rời khỏi đây là vì lý do cá nhân. Do tôi và một người bạn từng ước định!"
Lúc cô bị mọi người cô lập, là Đổng Tiêu Tiêu vô điều kiện tin tưởng cô đứng về phía cô. Cô gái này cùng Ôn Ngọc một dạng, đơn thuần thiện lương.
"Là bạn bè liền mang tôi cùng đi đi." Đổng Tiêu Tiêu xoa xoa nước mắt, nghĩa vô phản cố nói.
Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, đang muốn nói chuyện, cánh cửa phía sau văn phòng đột nhiên mở ra, Ôn Ngọc không biết từ lúc nào cũng trở lại, giờ phút này lao tới đối với Tô Thi Thi nói: "Cũng mang tôi cùng đi đi!"
"Ách..." Lần này đến phiên Tô Thi Thi u mê.
Mà lúc này, lầu 20 trong văn phòng tổng giám đốc, hai người đàn ông rình coi tình hình sắc mặt trắng xanh một phen đều đã trầm tiếp xuống.
Tần Phong như lên cơn điên giật giật tay Bùi Dịch: "Người phụ nữ của cậu muốn bắc cóc người phụ nữ của tôi kìa, cậu định mặc kệ luôn sao! Chết tiệt, cô ấy hiện tại cũng không gặp tôi! Nếu là cùng Tô Thi Thi chạy, tôi đến đâu tìm người đây!"
Hê lômọi người, Mítđãtrởlạihỗtrợ Ryeo tỷtỷ * tunghoa*
Hivọngsẽcónhiềuchươnghơnchomọi người, mongmọi người tiếp tụcủng hộtỷtỷvàđộngPanda. Yêu thươngnhaunhiềuhơn nha * ômômcácbạn * ^^