"100.000!" *100 ngàn: bằng khoảng 335 triệu tiền Việt
Bên trong chiếc xe Lincoln, mỗi một tia trong không gian đều tràn ngập âm thanh 100 ngàn.
Tô Thi Thi bị áp ở trên ghế, hai tay và hai chân vùng vẫy trong tuyệt vọng, âm thanh bên trong xe dần trở nên uất ức, đã sắp muốn khóc.
Cô có thể đứng ra thành lập công ty cũng không phải dễ dàng gì, về phương diện tài chính vốn căng thẳng, vậy mà bây giờ phòng làm việc trang trí xong đã bị phá hỏng
Hủy hoại!
Bùi Dịch cắn răng, hít thở sâu, cố gắng chèn ép lại ham muốn bóp chết cô gái ngu ngốc này, chậm rãi nói ra hai chữ: "Anh đền!"
Cô gái ngu ngốc này lại vì 100 ngàn mà hướng anh quát nạt! Những đồ vật bài trí trong nhà bọn họ có món nào thấp hơn 100 ngàn hay sao?
Tô Thi Thi vừa nghe anh nói xong, lập tức ngừng phản kháng, mi mắt chớp chớp, nhìn chằm chằm vào Bùi tiên sinh đang đè trên người cô nghiêm trang mà nói:
"Vậy chúng ta nói rõ ràng trước, anh đây là bồi thường đồ trang trí của công ty, em không phải lấy không!"
Cô đang nói liền chọn cho mình tư thế nằm thoải mái nằm xuống, mắt nhắm lại: "Tới đi." 😂😂😂😂
Cơ thể Bùi Dịch dần trở nên cứng lại, đã bị chọc giận đến buồn cười.
Cô gái này...
Luôn luôn có cách làm cho anh bất lực
Ánh mắt anh thâm trầm đánh giá cô gái đang nhắm mắt giả vờ thoải mái nhưng trên thực tế lại rất khẩn trương, trong mắt thoáng qua một tia cười nhạt.
Anh cúi người xuống đè lên người cô, đem hơn một nửa sức nặng của cơ thể đều dồn trên người cô, tay phải lần mò vào áo khoác của cô, chậm chạp cởi ra.
"Tối hôm qua không phải rất mệt mỏi sao? Hóa ra là em lại muốn anh đến như vậy."
"A..." Gò má Tô Thi Thi chợt ửng hồng, nhắm chặt mắt lại, lông mi dài phảng phất như cánh bướm, nhẹ nhàng run rẩy.
"Anh..." Cô ngượng ngùng lên tiếng.
Hóa ra là cô tự mình đa tình rồi.
Hai người cũng không phải là lần đầu tiên, vậy mà hiện tại cô lại căng thẳng đến mức không nói nên lời
Lúc này trong đầu cô đều là hình ảnh Bùi Dịch từ trong màn mưa kia đi đến trước mặt cô, bên tai như nghe được tiếng bước chân của anh, mỗi một tiếng bước chân vang lên đều hạ gục tâm trí cô.
Thịch thịch thịch, trái tim cứ rung lên từng nhịp, đập điên cuồng mà không nghe theo sự kiểm soát của cô
"Anh... Nhẹ một chút." Tô Thi Thi xấu hổ nói.
Bùi Dịch đang cười đùa với cô, ánh mắt đột nhiên u ám vô cùng.
"Cô gái ngốc, em dám trêu chọc tôi!"
"Roẹt..." Trong không gian chật hẹp chỉ còn âm thanh quần áo bị xé rách, và người đàn ông với thanh âm khàn khàn thể hiện rõ sự ham muốn.
" Bây giờ em có muốn cũng không thoát được rồi... " Bùi Dịch nói xong, không cho cô cơ hội mở miệng, há miệng ngậm lấy đôi môi đỏ xinh. Đầu lưỡi trơn tuột như rắn càn quét, lúc cắn nhẹ, lúc mút vào, vang lên những âm thanh dâm mỹ. Dường như còn không đủ, anh hơi dùng sức, thành công tách hàm răng của Tô Thi Thi luồn vào bên trong đoạt đất chiếm thành.
" Ư..." Tô Thi Thi cố sức hút lấy không khí từ bên ngoài, nhưng hơi thở bây giờ như không phải của cô nữa. Nó đã hòa làm một với hương thơm của anh.
Bàn tay Bùi Dịch cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt Tô Thi Thi. Mỗi nơi anh chạm qua đều như thắp lên một đốm lửa, làm cô run rẩy dữ dội.
" Vợ yêu, em ngày càng mẫn cảm đấy " Bùi Dịch buông môi Tô Thi Thi, dời xuống sau gáy, liếm nhẹ vành tai cô.
" A... đừng...dừng lại..."Cô không thể chịu nổi kích thích như vậy, phía bụng dưới dâm dịch chảy ra càng nhiều, nhầy nhụa và thơm ngát.
" À, là em bảo anh đừng dừng đấy nhé " đầu lưỡi anh thành thục đảo quanh đỉnh hồng đã dựng đứng của cô, khiến nó căng bóng.
Tô Thi Thi ngửa đầu mơ màng. Bây giờ trong đầu cô ngoài động tác của anh cô hoàn toàn không nghe được gì nữa. Khi nhắm mắt, cảm giác trở lên cực kỳ nhạy bén. Cô biết rõ bàn tay anh đang lần xuống vùng đất xinh đẹp giữa hai chân cô, một ngón tay ấn vào hoa hạch, một ngón đi sâu vào trong mà khuấy đảo.
" Ưm..." Tô Thi Thi vặn vẹo mông, điểm mẫn cảm nhất bị ấn mạnh, dòng điện cao áp như xộc thẳng lên não. Bùi Dịch quá hiểu cô, nhanh chóng khiến cô động tình mà khao khát được lấp đầy.
Anh cầm cự long đã căng trướng khổng lồ màu tím ngắt, những đường gân thi nhau nổi cuồn cuộn đặt vào cửa huyệt đã ướt át, cọ xát mấy cái rồi đi vào một nửa.
" À... ừ..." Tô Thi Thi ngâm khẽ.
" Kêu to lên, anh muốn nghe tiếng kêu của em." Bùi Dịch ghé vào tai cô thổi hơi mà nói. Bên dưới thắt lưng cũng luật động, côn th*t lại đi sâu vào một chút, nhưng không đâm sâu nữa, rút ra, lại đi vào một nửa...
" Ha... muốn... nhanh..." Chín lần đâm cạn của anh làm cho hoa huy*t Tô Thi Thi đặc biệt ngứa, cô ngửa đầu kêu to.
" Hự... cho em! " Bùi Dịch gầm nhẹ, mạnh mẽ tiến vào, gậy th*t to lớn đâm sâu đến tận tử cung cô.
" Aaaaa..." Tô Thi Thi hét lên, hai cánh hoa bị côn th*t làm cho căng ra hết cỡ. Vách thịt bên trong bóp chặt, ma sát với cự long, khắc họa những đường gân của nó.
Bùi Dịch nâng mông, côn th*t theo đó thối lui ra ngoài, cho đến khi chỉ còn lại quy đầu ngoài cửa mình, hự một cái lại chôn sâu vào.
" Kêu lên, Thi Thi..." Bùi Dịch ngậm lấy một bên ngực cô, bú mút chậc chậc, bàn tay kẹp lấy âm hạch nơi hai người giao hợp, gảy mạnh khiến nó bị lôi ra ngoài, căng cứng tròn to.
Cô, cô sắp không được rồi, thủy dịch trong người sắp phun ra ngoài vì cực khoái, hoa tâm co giật mạnh mẽ.
" A.. Thật trướng... To quá... Em sắp không được rồi....Dịch..." Bùi Dịch cơ bắp cũng co rút, dồn lực phi nước đại mấy chục cái, sau đó ra ngoài cửa huyệt, phun ra một dòng nóng bỏng.
"Ư..." Tô Thi Thi thở phào, cuối cùng cũng được tự do. Nhưng vài giây sau, Bùi Dịch lại lật người, cầm tay cô đặt vào bộ vị của anh, nó nhanh chóng lại cứng rắn.
" Chọc đến anh, không nhanh như thế đâu tiểu yêu tinh. " Bùi Dịch nắn bóp ngực cô, khiến cô giật mình bóp mạnh tay, ép chặt côn th*t của anh. Bùi Dịch trầm mặc, rên nhẹ một tiếng, tách hai cánh hoa vừa bị đâm cho sưng tấy ra, một lần nữa đi vào....
Tô Thi Thi muốn khóc.
Cô thật sự không nên trêu chọc anh! Tối hôm qua, Bùi tiên sinh nói cho cô biết, phản kháng chỉ làm cho anh mạnh bạo hơn! Càng kéo dài thời gian!
Đúng là lời đàn ông nói ở trên giường đều không thể tin!
Tô Thi Thi rất nhanh đổ mồ hôi dầm đìa, Cho đến khi xe dừng lại ở cửa biệt thự "Thi Dịch" hồi lâu, người bên trong xe còn không bước xuống.
Tô Thi Thi nằm ở trên ghế, hơi thở yếu ớt: "Bùi tiên sinh, anh... Anh không phải là con người "
Anh là một tên cầm thú!
"Cảm ơn vợ yêu đã có lời khen ngợi." Bùi Dịch chậm chạp mặc lại quần áo của mình, nhìn sang Tô Thi Thi đang nằm ở một bên, ánh mắt mờ ám, "Vẫn còn có sức lực sao?"
Tô Thi Thi vội vàng ngậm miệng, giả chết.
Hai chân cô đều đã mềm nhũn, Bùi Dịch lấy quần áo bọc lại cơ thể cô rồi mới bế cô vào trong nhà
Hai người trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm cho cô cả buổi sáng. Sau khi cô tỉnh dậy đã là giữa trưa.
"Quá đáng! Ông chủ đứng dầu một công ty sao có thể trốn việc! Bùi tiên sinh, anh cứ như vậy sẽ dạy hư lũ trẻ đấy!" Tô Thi Thi vừa ăn cơm trưa vừa tức giận nói.
Đang ăn cơm trưa nên Bùi tiên sinh không nhìn lên nói: "Ăn không nói ngủ không nói, còn nói thì không cần ăn nữa."
"Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?" Tô Thi Thi trừng mắt nhìn anh.
Tốt rồi... Bây giờ hai người đều đã im lặng.
Tô Thi Thi ăn xong liền vụng trộm trốn ra ngoài để đi làm, Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ của mình đang lén lút chạy đi, đáy mắt thoáng qua một tia vui vẻ.
Anh nhìn chìa khóa xe trên tay, trong lòng có chút bất đắt dĩ.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, nên anh muốn tự mình đưa cô đến công ty, vậy mà cô gái nhỏ này lại chạy trốn.
Đúng lúc này Tần Phong lại gọi điện cho anh, Bùi Dịch nhướn mi, vừa mới nhận cuộc gọi, bên trong đã truyền tới tiếng nói.
"Này cậu rốt cuộc muốn đưa tin gì đây? Bọn phóng viên đều nhanh điên rồi gọi cho tôi không thôi, rõ ràng là cậu làm náo động, bọn họ gọi điện thoại đến hỏi tôi là có ý tứ gì?"
Tần Phong thấy cực kỳ uất ức, anh vừa rồi đã phải trốn tránh phóng viên rất khổ cực, vì cái gì mà các cuộc điện thoại gọi đến công ty đều nhằm tới anh chứ!
"Có lẽ bọn họ muốn biết đối tượng cầu hôn của cậu đi tìm cô gái khác, cậu có cảm tưởng gì." Bùi Dịch nhàn nhạt mà nói.
Đầu dây điện thoại bên kia đã im lặng được hai giây bỗng truyền tới tiếng nói: " Hừm "!
Tần Phong nổi giận: "Tôi thật sự thấy hối hận vì đã đứng ra giúp cậu đấy tổn hại thanh danh của mình, tôi rơi vào hoàn cảnh này là vì ai? Dù sao tôi cũng mặc kệ cậu, chính cậu tự giải thích với phóng viên đi!"
Tần Phong nói xong tự động ngậm miệng lại, lựa chọn im lặng.
Bùi Dịch đợi hai giây, bình tĩnh hỏi: "Không còn gì để nói?"
Đối với anh khí thế vừa rồi được xem là đã nói chuyện xong và đang treo điện thoại mới đúng!
Tần Phong vô cùng đau đớn: "Cậu là kẻ âm hiểm, bỉ ổi, nếu tôi thật sự cúp điện thoại trước, cậu sẽ dễ dàng bỏ qua cho tôi sao?"
Tính tình của Bùi Dịch anh còn không biết sao? Hiện tại sau khi anh trưởng thành, không biết bản thân Tô Thi Thi đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở đây.
"Chỉ có làm cho người ta thật sự nghĩ rằng Hỗ Sĩ Minh Hỗ Sĩ Minh coi trọng Thi Thi thì mới có thể giúp cô ấy tạo dựng hình tượng một Tô tiểu thư tài giỏi" Bùi Dịch nói xong liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây điện thoại bên này, Tần Phong ngẩn người trong vòng 2 giây, lại kêu nhàn nhạt một tiếng "Ừ".
Quá nham hiểm rồi!
Tại trang viên Đoàn gia, trong thư phòng, Đoàn Kế Hùng sắc mặt cứng nhắc, không một tiếng động trừng mắt nhìn cái máy tính trước mặt.
Chỉ thấy ở bên trong máy tính là tin tức báo nói sáng nay về Tô Thi Thi và Hỗ Sĩ Minh.
"Tạp chủng!" Đòan Kế Hùng tức giận gập lại máy tính, đôi mắt trợn lên như muốn rớt ra bên ngoài, trong đôi mắt đều hằn lên tơ máu, tức giận nắm chặt tay, cả cơ thể vì quá tức giận mà trở nên run rẩy.
"Nó thật sự là không còn để tôi trong mắt nữa rồi, nói nó không được đi gây hấn với người Hỗ gia, nó lại dám đi trực tiếp đi khiêu chiến với người ta rồi! Nó thật sự nghĩ chính mình rất giỏi sao?!"
Ông đang nói liền quay sang nhìn Nhậm Tiếu Vi đang ngồi ở một bên, giọng nói lạnh vài phần: "Không phải tôi đã nói bà đi nhắc nhở nó? Còn nó nữa, không thể kiềm chế một chút sao?!"
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt không thay đổi, tựa như là có nghe thấy, nhưng cũng như không nghe thấy, im lặng không nói.
Đoàn Kế Hùng thấy thái độ này của bà, cũng biết rõ bà đã cố gắng hết sức rồi, trừng mắt nhìn bà một cái, cũng không muốn làm cho bà khó xử, quay sang nhìn Đoàn Hoà Dự đang đứng đối diện nói.
"Cho người theo dõi nó, có hành động gì lập tức đến báo cho ta biết."
"Vâng." Đoàn Hoà Dự gật đầu, có chút khó hiểu hỏi, "Thế nhưng mà Bùi thiếu gia sao lại muốn xung đột với Hỗ đại thiếu gia Hỗ gia bên kia? Chuyện này đối với Bùi thiếu gia đều không có chỗ nào tốt cả."
Kể từ hai ngày trước sau khi Hỗ gia gặp chuyện không may, mọi người trong thương giới đều biết đến Hỗ phó tổng của xây dựng Minh Đỉnh kia chính là Hỗ Sĩ Minh, mọi người đối với hắn đều rất kiêng dè.
Đoàn Kế Hùng hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải là vì cái tiện nha đầu kia sao? Ta còn không nghĩ đến nó lại thực sự quan tâm đến con nhỏ đó!"
"Lão gia muốn nói là... Thiếu gia muốn phô trương tiếng tăm cho Tô Thi Thi?" Đoàn Hoà Dự ngạc nhiên nói, nhưng đúng là chuyện này có thể làm được!
Lần này lại để Hỗ Sĩ Minh mất hết mặt mũi, trời mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, lui đi xuống đi."
Đoàn Kế Hùng không nhịn được buông hai tay ra, quay đầu đối diện Nhâm Tiếu Vi nói: "Đồng Đồng bây giờ thế nào?"
Nhậm Tiếu Vi nghe ông nhắc tới đứa con trai nhỏ này mới có chút phản ứng, nhàn nhạt mà nói: "Không còn quậy phá nữa."
Hai người đang nói chuyện, cửa thư phòng hé ra, cái đầu tròn nhỏ đáng yêu ló vào, Đoàn Tĩnh Đồng ghé vào bên trong cửa, đáng thương tội nghiệp cười cười nhìn cha mẹ của mình.
"Cha mẹ, con có được đi ra ngoài chơi hay không? Con bảo đảm sẽ không quậy phá."
Nhậm Tiếu Vi đi thẳng tới bên cạnh cậu, giúp cậu chỉnh trang lại quần áo, âu yếm nói: "Mẹ không phải đã nói cho con biết, thời gian này ra ngoài không an toàn sao? Đợi cha mẹ xử lý xong mọi chuyện, nhất định sẽ để con ra ngoài đi chơi."
"Con..." Đoàn Tĩnh Đồng nghẹn họng, chỗ này thật sự rất chán. Cậu rất nhớ biệt thự "Thi Dịch" bên kia, ít nhất... Còn có thể cùng Tô Thi Thi cãi nhau.
"Từ ngày mai bắt đầu ở trong nhà học tập, nếu lại nghịch ngợm sẽ đưa con trở về châu Âu." Đoàn Kế Hùng nhíu mày nói.
Đoàn Tĩnh Đồng nghe xong, lập tức im lặng. Cậu không bao giờ... muốn đi trường tư nhân kia học nữa, học ở trong nhà cũng được!
Đòan Tĩnh Đồng quay đầu bỏ chạy, đến một góc không có ai, lấy ra di động nghĩ nghĩ, mở danh bạ ra, nhập số điện thoại.
136572597*, Trên màn hình liền hiện lên: Tô Thi Thi.