Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 321: Xảy ra bất ngờ



"Vâng", một chữ ngắn gọn nói năng có khí phách. Hồng gia trực tiếp nói, Bùi Dịch vậy mà so với Hồng gia càng trực tiếp hơn.

Bùi Dịch hạ xuống một viên cờ trắng, ngẩng đầu nhìn thẳng Hồng gia nói: "Tôi lấy tôi danh nghĩa cá nhân muốn cùng Hồng gia hợp tác, ích lợi chia đều."

Hồng gia ánh mắt vù một phen nheo lại.

Bùi Dịch lời này trọng lượng cũng không nhẹ. Người thanh niên này thực lực tuyệt đối không giống như những gì trước mắt bọn họ thấy được đơn giản như vậy. Lúc trước có tin đồn Xây dựng Tiệp Khắc là công ty của Bùi Dịch, nhưng anh hẳn là không chỉ có một cái công ty này.

Mà Bùi Dịch nói anh lấy danh nghĩa cá nhân, hiển nhiên liền là ý muốn nói cho Hồng gia, chỉ cần là Bùi Dịch lấy được quyền khai phá thôn Thành Trung, như thế Hồng gia đều đã từ trong được lợi.

"Tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha." Hồng gia khen ngợi một tiếng.

Lòng dạ người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, quả thật làm cho người ta thán phục.

Ông ta hơi suy nghĩ một chút, cần lấy một viên cờ đen, đặt vào trung tâm của một mảnh có đầu quân cờ trắng vây quanh, trầm trầm phun ra hai chữ: "Thành giao."

(Chậc, chậc, chỉ là cờ vây thôi, bạn cũng có nghiên cứu ko làm khó được bạn đâu. hơhơ 😄😄😄😄😄😄😄😄)

Bùi Dịch trên mặt biểu tình không hề thay đổi, giống như đã sớm trong dự liệu của anh vậy, nghe thấy thế chỉ là đối với Hồng gia gật gật đầu: "Hợp tác vui vẻ."

"Người trẻ tuổi, hi vọng cậu đừng để cho tôi thất vọng." Hồng gia cười nói.

"Đương nhiên." Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên.

Mục đích của anh đã đạt được.

Sau đó hai người tiện hàn huyên một chút chuyện trên trời dưới đất, nhân tình thế thái, nhưng mà họ đều hiểu ngầm, hai người đều không có tiếp tục đề cập đến chuyện công trình thôn Thành Trung kia nữa, chỉ là nói một chút cổ phiếu cùng với chính sách thay đổi gì gì đó của chính phủ.

Mà lúc này bên ngoài Tô Thi Thi đang cố gắng dỏng tai lên lắng nghe, nhưng mà nhíu mi.

Cái gì cũng chưa nghe được!

Tô Thi Thi buồn bực, căn phòng bao riêng này rộng khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, bọn họ lúc này ở phía ngoài cùng, cách xa như vậy, từ đầu nghe không được động tĩnh bên trong.

"Đừng phí công vô ích nữa." Lúc này, Hỗ Quân Nhạc đem một ly trà đặt ở trước mặt Tô Thi Thi, chế nhạo nhìn cô, "Cô thật đúng là muốn nghe bên trong nói cái gì sao?"

Tô Thi Thi ánh mắt âm u, cầm lấy chén trà uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ là chán anh quá ầm ĩ."

"Cô!" Hỗ Quân Nhạc hít sâu. Anh tuyệt đối không nên cùng Tô Thi Thi nói nữa, từ đầu ầm ĩ đều là vì cô!

Bên cạnh, Hồng Hưng Nhiên nhìn đến dáng vẻ hai người đấu võ mồm, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

Nào biết Hỗ Quân Nhạc quay đầu vừa hay nhìn thấy anh đang cười, lập tức dũng cảm, đã chạy tới ngồi vào bên cạnh anh, một tay ôm lấy bờ vai của anh, cười nói: "Anh Hưng Nhiên, chúng ta tới pha trà đàm đạo một phen được không?"

Hồng Hưng Nhiên có chút bất đắc dĩ, tiểu tử này tinh lực cũng thật dồi dào!

Anh không lay chuyển được Hỗ Quân Nhạc, đành phải để cho người phục vụ đi lấy chút lá trà đến đây, hai người châm trà, lần lượt nhấm nháp trà rồi đoán chủng loại trà.

Ngay lúc người phục vụ cầm lá trà vào, mới vừa mở cửa, đột nhiên hét lên một tiếng. Mọi người ngẩng đầu trông đi qua, chỉ thấy phía trước mạnh xông tới một cái bóng đen, rất nhanh hướng tới bọn họ bên này phóng tới.

Tô Thi Thi lúc nhìn thấy bóng đen này khi đó trong lòng hồi hộp, có cảm giác quen thuộc.

Ngay sau đó, cô liền nghe đến Hỗ Quân Nhạc ở bên kia thét chói tai: "Chó chết! Mày làm sao có thể đến đây! Cứu mạng!"

Tiếng gầm lên đầy giận dữ kia liền giống như lúc hắn mới vừa mới nhìn thấy Tô Thi Thi xuất hiện một dạng.

Không đúng, anh ta nói cái gì?

Chó? Nơi này làm sao có thể có chó!

Tô Thi Thi ngây dại, chỉ ngây ngốc nhìn chó ngao Tây Tạng màu đen kia đột nhiên xông tới.

Tiểu Vịnh như thế nào lại ở chỗ này!

Tiểu Vịnh đến đây, vậy Đại Cẩu Tử...

Tô Thi Thi còn không có nghĩ xong, liền nghe đến phía trước lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của người phục vụ.

Sau đó mọi người liền nhìn đến từ cửa lao tới một cái bóng màu vàng. Chỉ thấy một con chó vàng trên lưng mang hai cái giỏ, lè lưỡi, vui sướng hướng tới bọn họ bên này vọt tiến vào.

Bên trong hai cái giỏ kia truyền ra từng đợt tiếng cún con đang kêu, bốn cái đầu nhỏ tròn vo nhô lên khỏi cái giỏ, đang tò mò nhìn trong phòng.

"Đại Cẩu Tử?" Tô Thi Thi bưng kín đôi mắt. Đại Cẩu Tử này làm cha người ta cũng thật đúng là biết yêu thương con cái, đến đâu cũng không quên mang theo đám cún con, đúng là chúng nó tới cùng là như thế nào chạy đến chỗ này?

Ngay tại lúc Tô Thi Thi còn đang kinh ngạc, cửa phòng bao riêng cửa đột xuất hiện một cái đầu thò vào. Tô Thi Thi vừa thấy đến hắn, ánh mắt lập tức liền tái rồi.

"Đoàn Tĩnh Đồng!" Tô Thi Thi nổi giận. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là cái tên nhóc con Tiểu Tổ Tông này đem đám chó kia đến đây, phải nói là cậu để cho mấy con chó đánh hơi, theo dõi đến chỗ này!

"Đại Cẩu Tử, Tiểu Vịnh. Chị ấy có ở bên trong hay không?" Trong căn phòng bao riêng u ám, Đoàn Tĩnh Đồng trong lúc này nhìn không rõ lắm, chỉ theo tiếng chó sủa chạy tiến vào.

Cậu chạy đến trước mặt ghế sofa, dần dần nhìn thấy rõ ràng tình huống phía trước, ánh mắt nhất thời trợn tròn, chỉ vào Tô Thi Thi nói: "Chị quả nhiên ở trong này!"

Dáng vẻ thở phì phì kia, thật giống như Tô Thi Thi đem cậu bỏ rơi một dạng.

Tô Thi Thi triệt để cạn lời rồi, ánh mắt kìm lòng không đậu hướng phòng trong nhìn nhìn, không biết bên trong kia có nghe đến động tĩnh bên ngoài này không nữa.

Chính đang nghĩ như vậy, Đại Cẩu Tử đột nhiên hướng về phía cô chạy đến trước mặt ra sức điên cuồng sủa một hồi, bốn con chó nhỏ trong giỏ sợ tới mức uông uông uông kêu loạn không ngừng.

Tô Thi Thi nâng trán, lần này nếu nói không nghe đến đều khó có khả năng rồi.

"Đồng Đồng." Hồng Hưng Nhiên lần trước ở trong vũ hội từng nhìn thấy qua Đoàn Tĩnh Đồng, lúc này thấy Tô Thi Thi lúng túng đứng yên tại chỗ, tới giải vây nói. Nhưng mà anh ta vừa mới đi chuyển một bước, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh lập tức đứng lên, như hổ rình mồi trừng anh ta.

"Hồng tiên sinh, anh cẩn thận." Tô Thi Thi tim đập liên hồi, vội vàng đi qua ngăn hai con chó điên kia lại. Hai con chó này nếu mà xông lên cắn cho người ta một phát, vậy thật sự xong đời rồi.

"Chị vụng trộm chạy đến đây ngoạn chơi, lại không mang theo em!" Đoàn Tĩnh Đồng thấy Tô Thi Thi liền đi đến kéo lấy tay áo của cô, nhất quyết không tha nói, "Em muốn đi tố cáo chị với anh trai em, nói chị vụng trộm tới đây cùng người ta gặp mặt!"

"Đoàn Tĩnh Đồng!" Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, tên nhóc con này, cô như thế nào liền nghĩ muốn đánh người rồi nha!

Đoàn Tĩnh Đồng bị cô làm cho hoảng sợ, cũng ý thức được câu nói vừa rồi của chính mình nói không đúng, những người này sẽ khinh thường Tô Thi Thi.

Cậu cắn chặt răng, lôi kéo tay áo Tô Thi Thi, không được tự nhiên nói: "Chị dâu, chúng ta về nhà đi!"

"Ặc..." Lần này đến phiên Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới đứa bé này vậy mà sẽ lo lắng kiêng dè cảm nhận vì cô, mà còn trước mặt mọi người kêu cô một tiếng chị dâu, xem ra thời gian này không uổng phí công cô quan tâm cậu.

Chỉ là...

Tô Thi Thi cúi đầu nhìn Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt một cái, giọng nói ngây thơ.

Nhóc con này phỏng chừng còn không biết, Bùi Dịch cũng ở trong này.

Đi? Đi sao?

Chuẩn bị gặp đại họa rồi.

Tô Thi Thi thậm chí đã nghe được từ phòng trong kia truyền đến tiếng bước chân, Bùi Dịch bọn họ hẳn là nghe được động tĩnh đi ra rồi.

Tô Thi Thi nhìn thấy Đoàn Tĩnh Đồng một lòng muốn kéo cô trở về, trong lòng tĩnh lặng, dắt tay cậu, nhỏ giọng nói: "Khẩn trương đi, anh trai em..."

"A! Hai con chó điên này, tụi bây đừng tới đây! Chết tiệt, không cần cắn quần của tao, quần tao muốn tuột rồi!" Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng Hỗ Quân Nhạc nổi giận.

Không biết khi nào thì, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh vậy mà chạy tới trước mặt anh, lúc này chính đang cắn ống quần Hỗ Quân Nhạc, chết sống không chịu nhả ra.

Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, theo bản năng liền muốn đi qua túm Đoàn Tĩnh Đồng lại, nhưng cô còn chưa làm được gì, Đoàn Tĩnh Đồng liền giống như điên lên rồi hướng tới Hỗ Quân Nhạc đánh tới, miệng kêu la: "Không được đánh chó của tôi!"

Xong rồi...

Tô Thi Thi trợn trừng mắt, nghĩ rất muốn tìm cái động chui vào.

Toàn bộ căn phòng được bao trọn kia nhất thời náo nhiệt hẳng lên, toàn cục khó coi.

Người ở đây trừ bỏ Tô Thi Thi cùng Hồng Hưng Nhiên lúc trước thấy tình huống không đúng liền thối lui đến một bên trốn, những người khác đều bị công kích. Hỗ Quân Nhạc dưới tình thế cấp bách cái gì cũng không để ý, nơi nơi tán loạn, đem mấy thứ trên bàn cùng những vật dụng trang trí quanh phòng đụng trúng văng đến trên mặt đất.

Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh đuổi theo phía sau bọn họ, Đoàn Tĩnh Đồng đuổi theo phía sau hai con chó, liều mạng xông tới.

Tô Thi Thi quay đầu, nhìn đi tới Bùi Dịch bọn họ đang đi đến, còn có phía sau Bùi Dịch Hồng gia đang cười tít mắt, nội tâm liền kêu rên.

"Em nói chúng ta không phải cố ý, anh tin sao?" Tô Thi Thi đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch, vô cùng lo lắng.

Chỉ thấy Bùi Dịch híp híp mắt, trên mặt biểu tình nhìn không ra tới cùng là tức giận hay vẫn lại là không tức giận.

Tô Thi Thi đoán không ra tâm tư của anh, phát điên, đột nhiên chỉ vào Hồng Hưng Nhiên đang đứng một bên nói: "Hồng tiên sinh có thể làm chứng, lần này thật sự không dính dáng tới tụi em."

Hồng tiên sinh? Tụi em?

Bùi Dịch sắc mặt bị kiềm hãm, mặt trắng xanh trầm xuống.

Lần này, là thật giận rồi!

Vâng tui mới tặng Anh xe Container chất đáy giám chưa anh cứ từ từ uống 🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.