Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 342: Quấy rối



Quán bar Hồng Đức ở Bắc Kinh là một trong những quán bar nổi tiếng nhất. Tô Thi Thi cũng không phải lần đầu tiên đến quán bar này, khi đó cô buổi tối cưỡi ngựa chạy đến, ở trong này gặp qua Đoàn Ngọc Lộ cùng Hà Chí Tường.

Lúc này lại đến nơi đây, Tô Thi Thi bỗng nhiên có cảm giác chân quen lối cũ người xưa đâu rồi.

Cái cô em gái kia hận cô đến tận xương tủy, thề muốn đem tất cả những thứ thuộc về cô bất kể đó là gì đều cướp sạch không biết ở trong núi thế nào rồi.

Tô Thi Thi gõ gõ đầu, cố bỏ đi những cái cảm xúc này. Có một số việc cô thật sự bất lực, nghĩ nhiều chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.

Cô rất nhanh liền tìm được quán bar Hồng Đúc, nơi này không hề giống Ám Nhữ cái loại quán bar nhưng lại giống như phòng trà cao cấp kia, nơi đây chướng khí mù mịt, Tô Thi Thi đi vào liền nhíu mày.

Ngọn đèn lóng lánh khiến người vừa bước vào từ đầu mắt mở không ra, Tô Thi Thi đưa tay che ở trên đôi con ngươi xinh đẹp của mình, nheo mắt lại gian nan tìm người.

May mà sư huynh cô coi như thông minh, ngồi ngay chỗ ra cách cửa ra vào không xa chờ cô.

Tống Trọng Hạo lúc này đã say ngà ngà, rượu mạnh mẽ triệt để lấn áp tỉnh táo, nói chuyện lớn miệng, nhìn đến Tô Thi Thi đang đi đến, hướng về phía cô cười đến đặc biệt nịnh nọt: "Sư muội à, em rốt cục đến đây rồi, chúng ta không cần bị giữ ở trong này nữa rồi."

Anh nói xong vỗ vỗ vào trên lưng Đức An, an ủi: "Tiểu An An, chúng ta rốt cục có thể về nhà rồi."

"Clgt..." Tô Thi Thi chịu không nổi chà xát da gà đang nổi trên mu bàn tay, thật sự là cạn nhời với bọn họ rồi.

Người phục vụ quán bar sợ bọn họ chạy mất, một mực ở bên cạnh canh chừng. Tô Thi Thi đi theo người phục vụ đi thanh toán, nhưng mà vừa quay đầu, lại phát hiện sư huynh cô cùng Đức An kia hai người không thấy nữa!

"Mỹ nữ, anh trai nhà cô bỏ lại chạy mất rồi, đến đây cùng anh uống một ly đi." Bên cạnh một ngườ đàn ông ăn mặc như lưu manh, tay cầm một chai Riocười quỷ dị hướng Tô Thi Thi đi tới.

Tô Thi Thi nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liếc mắt một cái, liền chạy tới cửa ra vào.

"Người đẹp, chớ đi à!" Người đàn ông kia cũng có chút uống hơn nhiều, nhìn đến Tô Thi Thi chạy đi vậy mà ở phía sau đuổi theo.

Nhưng tốc độ của hắn không có nhanh bằng Tô Thi Thi. Tô Thi Thi chỉ chớp mắt bỏ đã chạy ra khỏi quán bar. Quả nhiên thấy sư huynh cô cùng Đức An hai người đang ôm nhau, tập tễnh đi về phía trước.

Tô Thi Thi chịu đựng cảm giác kích động muốn đi lên bóp chết bọn họ, chạy tới đẩy đẩy Tống Trọng Hạo: "Sư huynh, nhà anh ở đâu?"

"Anh... Ở trong, " Tống Trọng Hạo say rượu bị nấc, vừa thấy Tô Thi Thi, liền lộ ra nụ cười cực kỳ nịnh nọt, "Sư muội, cám ơn em."

Tô Thi Thi nâng trán, quay đầu nhìn nhìn Đức An đang ở bên cạnh, phát hiện người này so với

sư huynh cô uống say hơn nhiều, từ đầu hỏi không ra cái gì.

"Để em mướn phòng khách sạn cho hai người." Tô Thi Thi qua đi đỡ lấy tay Tống Trọng Hạo, nhưng mà Tống Trọng Hạo lại giống như là chịu được kinh hách một dạng, mạnh hất tay cô ra, sợ hãi nhìn cô: "Em cũng đừng đụng vào anh, bị Bùi tiên sinh biết được anh chết chắc rồi!"

"Em..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa tức hộc máu.

Bùi Dịch đối với Tống Trọng Hạo thương tổn là có bao lớn? Vậy mà để cho anh uống rượu say rồi, vẫn còn đối với anh kiêng kị.

Tô Thi Thi cắn răng một cái, hướng về phía Tống Trọng Hạo lộ ra dáng vẻ hung tợn: "Anh còn làm loạn nữa, em liền đem anh cởi hết quần áo, cột vào cột điện!"

"Sư muội..." Tống Trọng Hạo lộ ra vẻ mặt ủy khuất, lập tức không dám nói tiếp nữa.

"Sư muội, em làm sao có thể nói chuyện như vậy với sư huynh, thật không lễ phép!" Bên cạnh Đức An không rõ sự tình, câu được câu mất, đột nhiên hướng về phía Tô Thi Thi đánh tới.

Tô Thi Thi không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ra tay, một cái không chú ý, lại bị hắn ôm vào trong lòng.

"Thơm quá!" Đức An lộ ra một vẻ mặt say mê, hoàn toàn quên vừa rồi còn đang vì Tống Trọng Hạo đòi lại công bằng, đưa tay ở trên người Tô Thi Thi bắt đầu mò mẫn.

"Chết tiệt! Đồ hảo sắc!" Tô Thi Thi mặt lập tức liền tái rồi, lập tức vung tay giữ lại cánh tay phải đang sờ soạng lung tung kia của hắn.

"Vóc người đẹp hảo." Đức An ợ một cái toàn là hơi rượu, một cái đầu bạc lấp lánh cùng gương mặt trắng trẻo hai má đỏ hồng, không biết là vì uống rượu hay vẫn lại là thẹn thùng.

Tô Thi Thi nghe được lời của hắn nói, ánh mắt tối sầm lại, vươn móng tay liền bấu vào mu bàn tay hắn.

Đồ hảo sắc!

Nhưng Đức An uống rượu, thần kinh hoàn toàn không còn cảm giác được đau đớn. Một cánh tay còn lại kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mò lên cái mông của Tô Thi Thi.

"A! Đồ sắc lang!"

Tô Thi Thi roạt một phen, giống như là bị giẫm lên than hồng giật mình, liền giữ chặt tay của Đức An, lập tức quay người liền muốn làm tư thế ném người qua vai. Nhưng mà Tô Thi Thi còn không có đưa hắn quẳng ngã ra ngoài, bên cạnh đột nhiên xông đi tới một cái bóng, lập tức một quả đấm ầm một phen nện ở trên mặt Đức An.

"Ưm..." Đức An kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị nện liền hướng bên cạnh lảo đảo hai lần, ngã vào trên người Tống Trọng Hạo. Tống Trọng Hạo không đứng vững, hai người đồng thời ngã trên mặt đất.

Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, liền nhìn đến Đức An cùng người ta đánh nhau rồi.

Chính xác mà nói là có người kia áp đảo hành hung Đức An.

"Bùi... Bùi... Bùi Dịch?" Lúc Tô Thi Thi thấy rõ người đàn ông kia là ai khi đó, sợ tới mức tóc tai đều nhanh dựng thẳng lên.

Xong rồi, cô hiện tại chạy trốn còn kịp hay không?

Tô Thi Thi tâm bùm bùm nhảy dựng, bây giờ thật sự cảm thấy được bi kịch rồi.

Bùi Dịch nhất định là nhìn đến chuyện xảy ra vừa rồi, giờ phút này sắc mặt khủng bố dị thường, hiển nhiên là cực kỳ tức giận.

"Chạy!" Tô Thi Thi cắn răng một cái, xoay người bỏ chạy.

Quá khủng bố rồi! Bùi Dịch như thế nào tới nhanh như vậy!

"Sư huynh, Đức An, các người tự cầu nhiều phúc đi!"

Tô Thi Thi dù sao là quản không xong.

Mà càng làm cho Tô Thi Thi hoảng sợ chính là, Bùi Dịch vậy mà không đuổi theo, anh cứ như vậy ở chỗ này đánh người.

Xong đời rồi!

Tô Thi Thi do dự nghĩ muốn quay lại cứu người hay không, một chiếc xe liền dừng ở bên cạnh cô.

Chú Lý từ trên xe bước xuống, thay Tô Thi Thi mở cửa xe, cung kính nói: "Tô tiểu thư, tiên sinh để cho tôi trước đưa cô trở về."

"Ách..." Tô Thi Thi thật cẩn thận nhìn nhìn phía kia còn đang bận rộn đánh người Bùi Dịch, yếu kém yếu kém hỏi chú Lý thúc, "Anh ấy nói từ khi nào?"

Chú Lý nhìn Bùi Dịch đang ở bên kia đánh nhau liếc mắt một cái: "Tiên sinh là lúc xuống xe đi đánh người đã nói."

"Chú Lý..." Tô Thi Thi thân thể khẽ run rẩy, đáng thương tội nghiệp nhìn chú Lý, "Chúng ta hai người đến đó ngăn cản anh ấy lại được không?"

"Tô tiểu thư, cho dù là thêm mười người nhưng chúng ta đều đã ngăn không được, cô chết tâm đi." Chú Lý nghiêm trang nói.

Tô Thi Thi thở dài: "Vậy đi về thôi."

Cô đã tận lực rồi.

"Không được, như vậy trở về mình khẳng định chết chắc rồi." Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, lại từ trên xe nhảy xuống, đối với chú Lý nói: "Chú Lý, chú đi về trước đi, tôi lái xe về sau."

Sau đó cô liền lái xe đến chỗ bên cạnh Bùi Dịch, hạ cửa kính xe xuống, lấy lòng nhìn Bùi tiên sinh đang nổi giận kia.

"Anh yêu, đánh đã rồi chúng ta trở về nhà đi."

Bùi Dịch nghe được giọng nói của Tô Thi Thi, thân thể cứng đờ, nhìn Đức An cùng Tống Trọng Hạo ôm chân anh cầu xin tha thứ, một quyền nện ở trên mặt Đức An. Sau đó rút chân ra yên lặng xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía anh lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Bùi tiên sinh, thì ra lúc anh đánh người cũng đẹp trai như thế, quả thực đẹp trai khiến em không thể rời mắt!"

Cô gái này...

Bùi Dịch trên mặt băng lãnh thiếu chút nữa nứt ra, cô gái này luôn luôn biết nói sao để đối phó anh.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua hai người Tống Trọng Hạo bọn họ, sau đó đi qua một tay một cái kéo hai người bọn họ dẫn đi.

Tô Thi Thi thấy thế vội vàng nhảy xuống xe, mở cửa xe.

Bùi Dịch không chút khách khí mà đem hai người nhét vào phía sau xe, phịch một tiếng đóng cửa lại.

"Xem ra giận cơn giận còn chưa tan."Tô Thi Thi yên lặng nói thầm

Lúc này ngàn vạn lần không thể trêu chọc Bùi tiên sinh.

Sau đó Bùi Dịch cũng không có để cho cô tìm một khách sạn cho hai người kia nghỉ ngơi, cũng không có trực tiếp ném họ xuống đường, mà là nói ra một địa chỉ.

Tô Thi Thi nghe được địa chỉ khi đó, khóe miệng giật giật, quay đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: "Anh có phải lầm lẫn gì rồi hay không... Không đúng, Bùi tiên sinh, Anh tuyệt đối không có sai, em lập tức liền lái xe!"

Tô Thi Thi nói xong tiện quay đầu nghiêm trang nhìn về phía trước, một bên lái xe vừa nói: "Anh đánh lâu như vậy tay có bị đau ở đâu hay không? Em trở về liền xoa bóp cho anh nha."

Bùi Dịch ngồ ở ghế lái phụ, nhàn nhạt nhìn về phía trước không nói một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.

Tô Thi Thi đều nhanh muốn khóc. Vuốt mông ngựa không được, lấy lòng cũng không được.

Bùi tiên sinh, anh trái lại nói một câu nha! Trễ như vậy lái xe đến nhà Hỗ Sĩ Minh là muốn làm cái gì!

Chẳng lẽ đánh còn không đã còn muốn đi đánh tiếp một trận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.