Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 403: Cũng không biết thỏa mãn



Đầu bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày, lập tức truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch: "Bùi phu nhân, thì ra anh ở trong mắt em là người như thế?"

"Cái gì mà người như thế? Là chính anh gọi điện thoại đến để cho em nghe lén, hiện tại lại nói cho người khác biết là em đang nghe lén. Anh nói xem, anh không quá đáng à?" Tô Thi Thi tức giận cực kỳ, nếu như đối phương là Tần Phong, cô đương nhiên không cần. Nhưng mà bạn gái trước này thân phận quá nhạy cảm, Tô Thi Thi trong lòng vẫn cực kỳ vướng mắc.

"Bùi phu nhân yên tâm, anh sẽ không để cho chính mình mất mặt." Bùi Dịch nhẹ cười rộ lên.

"Anh còn cười được... Từ từ!" Tô Thi Thi đột nhiên hiểu rõ ý tứ của anh, cô mất mặt không phải là Bùi Dịch cũng bị mất mặt sao?

Cô buồn bực nói: "Cô ấy đi từ khi nào?"

"Em vừa rồi suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến xuất thần như thế! Cô ấy đã đi hơn 2 phút rồi." Bùi Dịch nín cười nói.

Anh ở bên này, đợi một phút đồng hồ, Tô Thi Thi đều đã không nói lời nào. Bùi Dịch mới nhịn không được nhắc nhở cô. Tô Thi Thi không biết, Bùi tiên sinh đang nhắc nhở cô trước, nhưng trong lòng lại là có chút không yên.

Dù sao tối hôm qua mới cho thấy rõ ràng lập trường của mình, hôm nay liền đơn độc gặp Trạm Dẫn Lan, anh biết phụ nữ khi đã nảy sinh lòng dạ hẹp hòi là không thể nói lý.

Nhưng hiển nhiên chuyện Tô Thi Thi chú ý hoàn toàn không ở trong này.

Tô Thi Thi hỏi: "Công ty Phi Tầm bọn họ vừa rồi có phải đưa ra yêu cầu quá đáng rồi hay không? Xem ra bạn gái trước của anh muốn hung hăng giành phần rồi nha!"

Bùi Dịch tâm tình liền vui vẻ, khẽ cười nói: "Em yên tâm, tiền của anh là muốn để cho em cùng các con của chúng ta, sẽ không dễ dàng để cho người khác thực hiện được."

"Ách..."

Tô Thi Thi không nói gì.

Cô như thế nào cảm thấy được, Bùi tiên sinh gần đây da mặt càng ngày càng dày rồi, cùng anh tùy tiện nói vài câu, liền cúp điện thoại.

Bùi Dịch nhìn màn hình di động hiển thị bốn chữ trò chuyện kết thúc, trong mắt hơi mỉm cười, chỉ là đáy lòng ở một chỗ nào đó vẫn như cũ có chút trầm trọng.

Vừa rồi hình ảnh cùng Trạm Dẫn Lan nói chuyện phiếm, vẫn còn đang hiện lên rõ ràng ở trong đầu anh, chỉ là trong lòng vẫn là có chút thất vọng.

Trạm Dẫn Lan không có nói bất luận cái nguyên nhân vì sao năm đó rời khỏi anh, sau khi trở về chỉ là chất vấn anh, lại vẫn như cũ không có bất luận cái giải thích gì.

Đây là điểm khác biệt giữa Trạm Dẫn Lan và Tô Thi Thi.

Trạm Dẫn Lan hỏi anh, Tô Thi Thi là như thế nào làm anh thay đổi, để cho anh có ý nghĩ muốn kết hôn.

"Bởi vì cô ấy, sẽ không vứt bỏ tôi." Bùi Dịch ở trong lòng thì thào nói.

Tô Thi Thi ngày đó rời nhà trốn đi mất tích, Bùi Dịch quả thật cực kỳ khẩn trương. Nhưng lại có một cảm giác rất tin tưởng, anh biết Tô Thi Thi sẽ không thật sự rời đi, cô chỉ là nghĩ muốn phát tiết.

Đây là sự thông hiểu giữa anh cùng Tô Thi Thi cho tới nay, cũng là loại hiểu ngầm này để cho anh có nghĩ muốn cùng cô tạo dựng gia đình.

Nhưng những thứ này, Trạm Dẫn Lan có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được. Bùi Dịch hiện tại chỉ nghĩ muốn đem tinh lực đều đặt ở trên công việc, nắm bắt công trình thôn Thành Trung, muốn đối mặt không chỉ có cái này. Anh phải nắm chặt thời gian, phá tan cục diện của Tứ Đại Gia Tộc kia, mau chóng tìm được chân tướng năm đó cha anh bị hại.

Chỉ là để cho Bùi tiên sinh đặc biệt nóng giận chính là những ngày sau đó, Hỗ Sĩ Minh giống như là điên rồi một dạng, sống chết đuổi theo Tô Thi Thi không rời.

Thậm chí có truyền thông đưa tin, Bùi Dịch đã đội nón xanh, làm Bùi Dịch tức đến nỗi trực tiếp cho người ta dẹp luôn tòa soạn đó.

Mà anh cùng Trạm Dẫn Lan bởi vì chuyện công việc, gần như mỗi ngày đều phải tiếp xúc, cũng để cho không khí giữa anh cùng Tô Thi Thi trong lúc đó trở nên có chút ngột ngạt hẳn lên.

Không có người vợ nào có thể rộng lượng đến độ, mỗi ngày nhìn thấy chồng mình cùng bạn gái trước thời gian ở chung so với chính mình còn dài hơn!

Cách ngày cuối năm ngày càng ngày càng gần, trời, cũng càng ngày càng lạnh rồi.

Trang viên Đoàn gia, Nhậm Tiếu Vi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ kia một màu trắng bệch, chau mày. Mấy ngày gần đây, tâm tình của bà vẫn đều không có dễ chịu.

"Phu nhân, đừng đứng ở cửa sổ, cẩn thận kẻo bị cảm." Hồng Cầm đi tới, cầm cái áo choàng lông chồn thay bà phủ lên. Nhìn bầu trời, nói, "Dự báo thời tiết nói trời sắp đổ tuyết, đêm nay nhiệt độ sẽ giảm xuống nữa rồi. Người mấy ngày nay tâm trạng không tốt, thân thể sức chống cự yếu sẽ cực kỳ dễ dàng bị cảm mạo, vẫn lại là vào đi thôi."

"Tuyết rơi?" Nhậm Tiếu Vi tròng mắt xoay xoay, trong lòng đột nhiên vui vẻ hẳn lên, quay đầu hỏi Hồng Cầm, "Tôi bảo bà đi hỏi thăm tình hình của Trạm tiểu thư bên kia, hỏi thăm như thế nào rồi?"

"Đều đã hỏi thăm rõ ràng, Trạm tiểu thư mấy ngày nay mỗi ngày đều đến xây dựng Tiệp Khắc, đi theo Bùi thiếu gia bàn công việc. Hai người mỗi ngày gặp mặt, thời gian ở chung so với Tô tiểu thư vẫn còn nhiều hơn, nghe nói mấy ngày nay Tô tiểu thư chính đang buồn bực chuyện này." Câu nói sau cùng này đương nhiên là Hồng Cầm chính mình thêm vào.

Bà ta biết, Nhậm Tiếu Vi thích nghe nói như vậy, Nhậm Tiếu Vi tâm trạng tốt, đương nhiên bà ta cũng sẽ dễ chịu rất nhiều.

Quả nhiên, Nhậm Tiếu Vi vừa nghe, tâm trạng quả thật tốt lên rất nhiều. Nghĩ nghĩ đối với Hồng Cầm nói: "Đi hẹn Trạm tiểu thư, nói ta ngày mai hẹn cô ta đi dùng trà. Trên núi mới mở một quán trà đạo, nghe nói không tệ."

"Thời tiết này mà đi lên núi?" Hồng Cầm kinh ngạc, nhưng vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Nhậm Tiếu Vi lườm bà ta một cái, bà ta lập tức ngậm miệng lại, quay đầu liền đi hẹn Trạm Dẫn Lan rồi.

"Dùng trà?" Trạm Dẫn Lan mới từ xây dựng Tiệp Khắc trở lại khách sạn, nhận được điện thoại của Hồng Cầm, hơi có chút kinh ngạc. Nghĩ nghĩ vẫn lại là nói: "Được, tôi biết rõ."

Cúp điện thoại xong, cô có chút sững sờ.

"Là chân tình hay là giả ý? A, mình có phải lại ngu ngốc làm sai nữa rồi hay không?" Trạm Dẫn Lan lo sợ không yên lắc lắc đầu, hướng tới trong phòng đi đến.

Năm đó cô chính liền là quá ngờ nghệch, cho nên mới tin tưởng Nhậm Tiếu Vi là một người mẹ chồng tốt. Nhưng về sau xảy ra toàn bộ những chuyện kia, đối với cô mà nói chính là một cơn ác mộng.

"Hiện tại là muốn lịch sử tái diễn sao, hay vẫn lại là có tính toán khác?" Trạm Dẫn Lan hơi cau mày, cân nhắc tâm tư của Nhậm Tiếu Vi.

Dựa theo tình hình lần trước đến Đoàn gia có thể thấy được, Nhậm Tiếu Vi dường như là muốn mượn tay cô, ép Tô Thi Thi bỏ đi.

"Xem ra so với thủ đoạn đối phó với tôi năm đó, muốn độc ác hơn vài phần." Trạm Dẫn Lan bỗng nhiên hơn một tia hứng thú.

Cô ta thật muốn nhìn Nhậm Tiếu Vi tới cùng muốn làm như thế nào.

Lúc này, di động của cô ta vang lên, cô ta xem đã đến màn hình biểu hiện khi đó, trong mắt hơi mỉm cười.

"Mẹ." Trạm Dẫn Lan nhận điện thoại, cung kính kêu một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại chính là vị quả phụ quý tộc kia, nhưng hiếm khi có người biết, vị phu nhân quý tộc này tiếng trung phi thường tốt, bình thường cùng Trạm Dẫn Lan trao đổi đều là dùng tiếng Trung.

"Dẫn Lan, bên đó nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, nhớ chú ý thân thể." Vị phu nhân kia ở đầu bên kia điện thoại ôn nhu nói.

"Con biết. Mẹ, người cũng chú ý thân thể." Trạm Dẫn Lan mềm mại nói, cô lúc này, giống như là một cô bé dang mè nheo với mẹ một dạng.

Bà hỏi một phen, chuyện cô cùng Bùi Dịch hợp tác, sau đó dừng một chút nói: "Hợp tác có thể có chút quy tắc chi tiết cần thay đổi, con trước cùng xây dựng Tiệp Khắc bàn hợp đồng kéo dài một chút. Mặt khác lần sau khi ký hợp đồng, muốn dùng Bùi Dịch chính mình ký tên."

"Đây là vì cái gì?" Trạm Dẫn Lan kinh ngạc.

"Cậu ta trên danh nghĩa không phải chỉ có mỗi công ty xây dựng Tiệp Khắc này."

"Đối với chúng ta hiện tại hợp tác chính là xây dựng Tiệp Khắc..."

"Chuyện này con không cần hỏi nhiều, bản thân ta tính toán muốn đi giải thích một phen với gia tộc Hỗ thị."

"Hỗ thị?" Trạm Dẫn Lan trong lòng càng thêm nổi lên nghi ngờ, đúng là cô biết, vị phu nhân này, một khi đã ra quyết định, người nào cũng không thể thay đổi được, đành phải đồng ý.

Mà ngày hôm sau, cô cùng Nhậm Tiếu Vi đi lên núi dùng trà, gặp trời đổ tuyết, nên bất ngờ bị cảm.

Bùi Dịch đang định đi công ty, liền nhận được điện thoại của cô.

"Bùi Dịch, em hôm nay thân thể không thoải mái, có thể không đến công ty anh được, anh có thể đến khách sạn của em được không?"

Tô Thi Thi đang giúp Bùi Dịch thắt caravat tay khẽ run rẩy, thiếu chút xiết chặt làm cho Bùi Dịch ngộp thở

Bùi Dịch hơi hơi nới ra, Trạm Dẫn Lan nói một chữ cũng không sót rơi vào trong tai cô.

Được lắm, mỗi ngày gặp mặt chưa đủ, bây giờ còn hẹn gặp nhau ở khách sạn ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.