Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 406: Cô cảm nhận được sát khí



"Đây là cái tình huống gì?" Một đám phóng viên nhìn nhau.

Bắc Kinh nói lớn không lớn, những người cùng nghề trong lúc đó hoặc nhiều hoặc ít đều đã quen biết nhau. Chỉ là thấy đến cái chuyện xảy ra trước mắt này, các phóng viên cả đám đều có chút lờ mờ.

"Bên trong tình huống như thế nào? Oa, cửa không khóa, mọi người khẩn trương đi vào, chú ý không cần làm ra động tĩnh." Ôn Ngọc lấm la lấm lét đi tới, nhìn đến cửa phòng mở rộng, ánh mắt nhất thời sáng lên.

"Ôn tiểu thư, tôi như thế nào cảm thấy được chuyện này có phần không lớn thích hợp nha?" Bị Ôn Ngọc gọi tới một phóng viên nói.

"Chúng ta là tới bắt kẻ thông dâm, chẳng lẽ chuyện thích hợp mới bình thường?" Ôn Ngọc kỳ quái nhìn vị phóng viên kia, đôi con ngươi mở thật to nhìn sâu vào trong đều là mê man, vô tội đến cực độ.

"Mặc kệ, nếu là lại có thể đào được tin tức giống lần trước như vậy thì chuyện gì cũng đáng rồi!" Các phóng viên cắn răng một cái, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Lấy tin tức vốn là dựa vào thời cơ. Lần trước Ôn Ngọc thông báo cho bọn họ đi dân chính cục, để bọn họ đào được chuyện Bùi Dịch kết hôn làm cho bọn họ hưng phấn mấy ngày, lúc này mọi người đâu nào đồng ý buông tha.

Ôn Ngọc lại không nghĩ nhiều. Cô chỉ muốn biết, người Tô Thi Thi muốn tới bắt là ai.

Tô Thi Thi cũng không biết bên ngoài chờ đợi nhiều phóng viên như vậy, cô lúc này đang ở trong phòng đi thăm quan gian phòng Tổng Thống này.

Phòng giống như là một căn hộ cao cấp, Phú Quý hoa lệ trang hoàng theo phong cách Châu Âu, hết sức xa xỉ.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ Tô Thi Thi cùng Hỗ Sĩ Minh, không có những người khác.

Tô Thi Thi mày thâm thúy nhếch lên, ánh mắt lướt qua mỗi một chỗ trong phòng.

Phòng tổng cộng có ba căn phòng, hai cái xem ra là phòng ngủ, lúc này đều đã mở cửa, bên trong cũng không có người. Mà căn phòng thứ ba cửa lại đang đóng chặt, nhìn không thấy tình huống bên trong.

"Hẳn là thư phòng rồi." Tô Thi Thi nhớ tới lúc Trạm Dẫn Lan gọi điện thoại cho Bùi Dịch khi đó nói qua trong phòng có thư phòng có thể làm công việc, như thế bọn họ hai người hiện tại hẳn là ở trong thư phòng này rồi.

"Không đi vào?" Hỗ Sĩ Minh một mực âm thầm quan sát đến hành động của Tô Thi Thi, thấy cô không có đi thư phòng, mà là hướng tới phòng ngủ chính đi đến, trong mắt hơi mỉm cười, "Thì ra, cô thích loại này."

Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, cố nén kích động đang muốn đá hắn ra đi khỏi phòng, quay đầu hướng về phía hắn ngoắt ngoắt tay: "Hỗ tổng, theo tôi nhiều ngày như vậy, hẳn là mệt mỏi đi?"

Cô nói xong hướng phòng ngủ bĩu bĩu môi: "Tiến vào đi nghỉ đi?"

Hỗ Sĩ Minh tròng mắt hơi híp, trong mắt có câu quang chớp lóe rồi biến mất, cười như không cười đánh giá Tô Thi Thi: "Nếu là cô theo tôi cùng vào, tôi đương nhiên nguyện ý."

Tô Thi Thi đã quay đầu tiếp tục đi về phía trước, cô một bên quan sát đến cửa phòng ngủ, một bên dường như không có việc gì nói: "Anh hẳn là đoán được tôi tới đây làm gì đi?"

Hỗ Sĩ Minh trong mắt ý cười càng sâu một chút, xem ra hắn đoán đúng rồi. Tô Thi Thi hẳn là tìm đến Bùi Dịch. Hắn vừa rồi đã nhận được tin tức, hiện tại Bùi Dịch cùng Trạm Dẫn Lan đang ở trong phòng này.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cửa thư phòng đang đóng kia, Bùi Dịch cùng Trạm Dẫn Lan là ở chỗ này gặp mặt. Hắn thật là có chút không rõ Tô Thi Thi, cô gái này không đến thư phòng ngược lại mang theo hắn đi phòng ngủ làm gì?

"Hỗ tổng, sợ?" Tô Thi Thi tựa vào cửa, quay đầu châm chọc nhìn Hỗ Sĩ Minh, "Chúng ta đánh cược một lần như thế nào?"

"Đánh cược gì?" Hỗ Sĩ Minh nghe đến đây lộ vẻ hứng thú.

Hắn phát hiện Tô Thi Thi càng ngày càng tốt chơi.

Tô Thi Thi lườm phương hướng thư phòng một cái, nhàn nhạt nói: "Cá thử xem bây giờ, người nào sẽ găp tai ương. Tôi thắng, anh về sau không được trở lại phiền tôi."

"Tôi thắng?" Hỗ Sĩ Minh nhíu mày.

"Anh thắng, điều kiện tùy ý anh." Tô Thi Thi chắc chắn nói.

Hỗ Sĩ Minh đột nhiên có chút chột dạ, Tô Thi Thi dám nói ra nói vậy, tất nhiên là có mười phần nắm chắc.

Hỗ Sĩ Minh theo bản năng muốn lấy điện thoại ra xem thử, hiểu biết một phen tình huống.

Tô Thi Thi thấy thế, khẽ cười nói: "Không có can đảm rồi hả?"

Hỗ Sĩ Minh thu hồi động tác đang lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ, để cho chính mình con đường lui: "Tôi thua, từ giờ đến hết năm sẽ không tiếp tục quấy rầy cô."

Tô Thi Thi nghĩ thầm lần này so với mỗi ngày bị hắn quấn lấy cũng tốt, gật gật đầu: "Một lời đã định, hiện tại, vào đi thôi."

Cô nói xong chỉ chỉ phòng ngủ.

Hỗ Sĩ Minh đang suy nghĩ Tô Thi Thi cùng hắn cá cược là có ý gì, nghe vậy cũng không có quá để ý, liền hướng tới trong phòng ngủ đi đến.

Ngay lúc hắn vừa tiến vào đến bên trong, Tô Thi Thi bỗng nhiên tướng cửa lôi kéo, sau đó cầm lấy bên cạnh một cây gậy bóng chày, lập tức chắn ở trên tay nắm cửa.

"Tô Thi Thi!" Hỗ Sĩ Minh trong lòng trầm xuống, khẩn trương chạy đến mở cửa, nhưng đâu nào có thể mở được?

Gậy bóng chày chắn ở tay nắm cửa, ngăn chặn cửa, từ đầu mở không ra rồi!

"Hỗ tổng, anh đã thua một nửa rồi." Tô Thi Thi ở cửa vui sướng khi người gặp họa nói.

Cô đột nhiên cùng Hỗ Sĩ Minh nhắc tới chuyện cá cược, vốn dĩ là nghĩ muốn dời đi lực chú ý lừa gạt hắn tiến vào phòng. Hiện tại chẳng những có thể thoát khỏi sự quấy rầy của hắn, lại còn đạt được mục đích ban đầu, Tô Thi Thi mừng rỡ thiếu chút nữa cười ra tiếng.

"Tô Thi Thi, cô mở cửa ra!" Hỗ Sĩ Minh nổi trận lôi đình, tức giận đến bang bang phá cửa.

Hắn vừa rồi thật sự là bị ma quỷ ám ảnh rồi! Hắn thậm chí hoài nghi Tô Thi Thi chính là khắc tinh chuyên môn ám toán hắn rồi, mỗi một lần đều ở trên tay cô chịu thiệt!

"Ầm!" Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng va chạm vĩ đại, Hỗ Sĩ Minh không biết cầm thứ gì đó đang đập cửa, làm cách cửa phòng dày cộm đều đã chấn động một cái.

Đúng lúc này, chỉ nghe bên cạnh trong thư phòng truyền đến tiếng mở cửa, lập tức có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.

Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng.

Không xong, bọn hắn động tĩnh quá lớn, bị Bùi Dịch bọn họ phát hiện rồi.

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch vừa ra khỏi thư phòng, liền nhìn đến cô vợ bé nhỏ của mình đang muốn chạy trốn, sắc mặt bá một phen liền trầm tiếp xuống.

"Ha ha, chồng yêu, thật trùng hợp ha!" Tô Thi Thi xấu hổ xoay người, nịnh nọt nhìn Bùi Dịch.

Liền chính cô cũng không biết đến nơi này tới cùng muốn làm cái gì, đương nhiên cũng không nghĩ tới muốn như thế nào đối mặt Bùi Dịch, theo bản năng đã nghĩ chạy.

"Hỗ Sĩ Minh?" Bùi Dịch nghe đến trong phòng ngủ truyền đến tiếng Hỗ Sĩ Minh, lông mi mạnh nhíu chặt lại, sắc mặt đáng sợ tới cực điểm.

"Xong đời rồi!" Tô Thi Thi quay đầu bỏ chạy.

"Em dám chạy thử xem!" Sau lưng truyền đến giọng Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi.

Cũng dám mang theo người đàn ông khác chạy tới khách sạn, mà còn mang theo chính là tình địch của anh!

Bùi tiên sinh nổi giận!

"Cái kia, là hiểu lầm... Em... Em đuổi hắn không xong! Không tin ang hỏi Dương Dũng đi, anh ta vẫn đi theo phía sau em." Tô Thi Thi không tiền đồ xoay người, cúi đầu, một bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai.

"Tô Thi Thi, cô không phải nói muốn cùng tôi điên loạn cả đêm sao? Khẩn trương tiến vào, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng với cô!" Đúng lúc này, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến tiếng Hỗ Sĩ Minh kêu la.

"Chết tiệt!" Tô Thi Thi mặt liền tái rồi.

Cô từ khi nào thì nói qua những lời như vậy rồi hả? Điên loạn cả đêm? Lời này mà hắn cũng nói được! Quá âm hiểm rồi!

"Hắn ta là muốn châm ngòi ly gián!" Tô Thi Thi đã không dám nhìn tới Bùi Dịch sắc mặt.

Bùi Dịch toàn thân tản ra một cỗ khí thế đáng sợ, ánh mắt nếu có thể chuyển hóa thành điện năng, lúc này nhất định là sẽ tạo ra được sấm sét vang dội.

Tô Thi Thi run run một phen.

Cô cảm giác được sát khí!

Bùi Dịch đi về phía trước một bước, mặt không chút thay đổi nhìn cửa phòng bị gõ được bang bang vang dội.

Bọn họ có thể nghe được tiếng của Hỗ Sĩ Minh, Hỗ Sĩ Minh đương nhiên cũng có thể nghe được tiếng bọn họ.

"Hỗ Sĩ Minh, dám vũ nhục vợ của tôi, tôi sẽ cho anh tự mình cảm thụ một phen tự vị bị vũ nhục." Bùi Dịch lạnh lùng nói.

Hí...

Tô Thi Thi ôm chặt ngực mình.

Bùi tiên sinh quả thực quá khủng bố rồi!

Quả nhiên, bên trong nhất thời an tĩnh lại. Người điên Hỗ Sĩ Minh kia, giờ phút này lại vẫn thật không dám đem anh ra trêu chọc nóng nảy.

Nhưng trong phòng ngủ không an tĩnh vài giây, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.

"A! Anh là ai? Như thế nào lại ở trong phòng tôi!"

"Trạm Dẫn Lan?" Tô Thi Thi vừa nghe đến thanh âm này, tròng mắt đều nhanh muốn rớt ra ngoài, vội vàng nhìn Bùi Dịch.

"Cô ấy làm sao có thể trong phòng ngủ?"

Khó trách trong thư phòng chỉ có một mình Bùi Dịch đến đây!

Mọi người sớm an ~!~

Tớ chỉ là người đăng hộ: v

# Mít

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.