Sân trước, cửa lớn rộng mở, nhưng không khí lại lâm vào tình trạng đông cứng.
Đột nhiên, Bùi Dịch vươn tay nắm chắc cửa xe, "Ầm" một tiếng, dùng lực đóng.
"Chú Lý, lái xe!"
Chú Lý đã sớm đang chuẩn bị, Bùi Dịch ra lệnh một cái, chú liền lập tức khởi động xe.
Chỉ nghe "két" một tiếng, xe rất nhanh liền xông ra ngoài, để lại một chuỗi khói bụi hư vô mờ mịt, nhanh như chớp liền vượt qua đầu ngõ.
"Bùi Dịch! Anh là đồ khốn kiếp!" Tô Thi Thi muốn khóc.
Anh cũng dám chạy!
Quá không nghĩa khí rồi!
"Bùi Dịch, anh làm như vậy rất mất thể diện rồi!" Tô Thi Thi tức giận đến muốn mạnh miệng mắng.
Cô đã sớm hoài nghi có vấn đề rồi. Tần Phong sớm nghỉ phép cùng Ôn Ngọc đi gặp cha mẹ, chả lẽ Bùi Dịch vậy mà lại vẫn mỗi ngày bận đến nỗi cả cơm chiều cũng chưa thời gian trở về ăn.
Thì ra người này là cố ý!
Tô Thi Thi tức điên rồi.
"Thật quá đáng! Ngoài miệng thì ngọt ngào nói muốn cùng em đối mặt với khó khăn, kết quả lại chạy! Để cho em chịu một mình đúng không? Không nghĩa khí!"
Cô ở nhà bị Nhậm Tiếu Vi mỗi ngày châm chọc khiêu khích, còn làm cho mối tình đầu của anh tiến dần từng bước, đồ ăn Trung Quốc bữa tối cùng ăn, cô có biết bao nhiêu ủy khuất!
Tô Thi Thi càng nghĩ càng giận, tuy trời lạnh, chỉ cảm thấy tức giận đến toàn thân bốc hỏa, lấy tay quạt quạt mấy cái cho hạ nhiệt.
Kỳ thật Bùi tiên sinh ngay từ đầu quả thật nghĩ muốn cùng cô cùng đối kháng. Nhưng tục ngữ nói, ba người phụ nữ sẽ thành một cái chợ, Bùi tiên sinh nếu ở nhà một ngày chắc sống không nổi, vẫn là yên lặng đi sớm về trễ làm Khổ Hành Tăng tốt hơn.
Tô Thi Thi đang tức giận, điện thoại bỗng nhiên rung một cái. Lấy ra vừa thấy, là Bùi Dịch gửi qua một cái biểu tượng mỉm cười cùng lời nhắn.
"Buổi tối trở về bồi thường em."
Cộng thêm một cái icon tình yêu.
Tô Thi Thi mặt trực tiếp vặn vẹo giật giật, phẫn nộ gửi đi một loạt icon đao kiếm máu nhỏ giọt.
"Bồi thường?" Tô Thi Thi tức giận đến phổi đều nhanh bùng nổ rồi.
"Mình còn đang nghĩ anh ấy mấy ngày nay tối nào cũng điên cuồng đay vò trên người mình cả đêm, hóa ra là vì bồi thường mình!" Tô Thi Thi tức giận đến điên cuồng mà quạt gió.
Cô mới không muốn điên cuồng bồi thường như vậy! Thân thể chỉ có rã rời mà thôi!
" è è...."
Bùi tiên sinh rất nhanh gửi lại một tin.
"Vợ yêu, vất vả cho em rồi. Nhưng mà anh ở nhà, sẽ chỉ làm mâu thuẫn của mọi người càng kịch liệt. Em thông cảm. Chồng tin tưởng vợ, vợ yêu xinh đẹp ôn nhu thiện lương của anh, nhất định xử lý tốt chuyện này."
Đằng sau tin nhắn này, lại gửi một tin tiếp theo: " Tình yêu của em -- Dịch."
Mít: Thím nào nổi da gà giống tôi không:v Thánh nịnh hót:V
Tô Thi Thi nhìn trợn mắt há hốc mồm.
"Bùi Dịch, anh có phải bị Tần Phong ám vào người rồi hay không?"
Tô Thi Thi nhanh chóng gửi qua một tin.
Bùi Dịch vậy mà gửi cho cô tin nhắn buồn nôn như vậy, thật sự quá kinh sợ rồi.
Tô Thi Thi sợ tới mức tức giận đều đã quên
Trên đường cái trong Bắc Kinh, trong xe ô tô màu bạc, Bùi Dịch nhìn chăm chú di động, lông mày đang vặn vẹo, bỗng nhiên, nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng dời đi lực chú ý của người phụ nữ nhỏ này rồi!
Vừa rồi cái tin nhắn kia, là Bùi tiên sinh chịu đựng không ngại ngùng, kiên trì gửi đi
"Vợ đôi khi nên lấy người ngốc một chút."
Tô Thi Thi đâu nào đã ngu ngốc như vậy, liền là có đôi khi quá thông minh. Cô sẽ cùng người ta giả ngu, nhưng thật sự, cũng quả thật làm cho đầu người ta đau đầu. Tuy đây là sự tin tưởng giữa vợ chồng. Nhưng - -
Bùi Dịch nhớ tới bộ dạng Tô Thi Thi sinh hờn dỗi, lại yên lặng thở dài.
Đúng lúc này, Bùi Dịch chợt phát hiện màn hình điện thoại có thông báo, không biết như thế nào, tim đột nhiên nhảy một phen.
Anh theo bản năng mở thông báo, đột nhiên phát hiện Tô Thi Thi vừa mới Cập Nhật thái.
Một tấm ảnh chụp màn hình, bổ sung thêm một dòng chữ.
"Bùi tổng vậy mà có thể nói lời ngon tiếng ngọt, mọi người thấy thế nào?"
Ảnh chụp màn hình đó, đó là đoạn vừa rồi Bùi Dịch gửi cho Tô Thi Thi nói " Vợ yêu chồng yêu ".
Tô Thi Thi đem những đối thoại đều làm mờ, chỉ riêng một đoạn Kinh Thiên Động Địa Quỷ Thần khiếp sợ "Thông báo" kia giữ lại.
Bùi Dịch sắc mặt đã không thể dùng đen để hình dung rồi. Đó là muốn làm đen!
Rất nhanh, liền có người đáp lại rồi.
Tần Phong: CLGT, Bùi Dịch có phải hay không bị tôi ám vào người.
Ôn Ngọc: Tôi có thể nói lời nói thật sao? da gà của tôi đều đã nổi hết lên. (thêm icon sợ hãi: 😱)
Tống Trọng Hạo: Sư muội, em đã bị Bùi tổng đánh chết!
Đức An: Tô tiểu thư, tôi còn có thể nói sao?
Bùi Dịch mặt trầm xuống, yên lặng lấy máy tính dự phòng trên xe ra. Nhưng máy tính còn không có mở ra, liền nhận được tin nhắn
"Anh dám hack điện thoại của em, buổi tối không cần trở về nữa!"
Bùi Dịch:...
Vì cái gì muốn phát minh phần mềm vi tính!
Bùi tiên sinh có dũng khí nghĩ muốn hack toàn bộ phần mềm vi tính.
Tô Thi Thi sau khi đùa dai, trong lòng hả hê không ít. Đang muốn cất điện thoại vào, phát hiện có thông báo. Lại có bình luận mới rồi.
Cô không có nghĩ nhiều, tiện tay liền nhấn mở ra.
Vừa mới mở, Tô Thi Thi mi mắt bỗng nhiên nhảy một phen.
Đây là một bình luận có số lượng từ rất nhiều.
"Người này lời này nói quá gượng gạo, rõ ràng cho thấy không thật lòng nguyện gửi đi. Thi Thi, thì ra em chịu ủy khuất như thế. Em yên tâm, chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể mỗi ngày nói lời ngon tiếng ngọt với em, đem em sủng đến trên trời đi."
Người bình luận: Hỗ Sĩ Minh.
Không biết có phải hay không Hỗ Sĩ Minh động tay động chân, bình luận này vậy mà người cho dù không có addfriend đều có thể nhìn đến. Rất nhanh, bạn bè của cô liền bạo động rồi.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy mù mắt chó, lệ rơi rồi.
Cô hiện tại đi cầu xin Bùi Dịch hack di động của cô còn kịp sao?
Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, cực kỳ không tiền đồ tắt máy, thu tay lại. Làm như chính mình cái gì cũng không biết.
Chuyện về sau, cô thật sự không biết rồi.
Vui đùa biến thành kinh động, Tô Thi Thi kéo lại áo khoác, tính toán trước đi vào nhà.
Mặc kệ Nhậm Tiếu Vi như thế nào khó ở chung, cô cũng trốn tránh không được. Trước, cũng chỉ là theo Bùi Dịch càu nhàu.
Bùi Dịch câu nói kia nói rất đúng, anh ở nhà mà nói, theo tính tình mẹ anh, phỏng chừng mâu thuẫn càng thêm kịch liệt.
Quan trọng nhất là, cô cũng quả thật không thể để cho Bùi Dịch bị kẹp ở giữa mà khó xử. Trước mắt loại chuyện khó khăn này, cô vẫn lại là có thể ứng phó. Bùi Dịch hẳn là cũng biết Tô Thi Thi có thể ứng phó, mới có thể an tâm trốn ra ngoài.
"Thi Thi." Ngay lúc Tô Thi Thi muốn xoay người lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói suy yếu, lại mang theo chờ mong.
Giọng nói này có phần quen tai, nhưng tạm thời nhớ không nổi là ai.
Tô Thi Thi xoay người, khi thấy người tới khi đó, ánh mắt từ từ trợn to, có vẻ cực kỳ ngoài ý muốn.
"Thi Thi, không quấy rầy đến cô đi?" Người tới chẳng biết lúc nào đã đi tới cửa lớn, lúc này đang thật cẩn thận nhìn Tô Thi Thi.
"Đòan Ngọc Tường?" Tô Thi Thi hiển nhiên không nghĩ tới, Đòan Ngọc Tường vậy mà sẽ tìm đến chính mình.
Bọn họ đã thời gian rất lâu chưa từng gặp mặt rồi. Tô Thi Thi cảm thấy được, Đòan Ngọc Tường hẳn là không nghĩ muốn cùng chính mình gặp mặt.
"Thi Thi, tôi có thể nói vài câu với cô không?" Đòan Ngọc Tường mặc một cái áo lông màu xám, cả người gầy gò lung lay sắp đổ, giốmg như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, sắc mặt nhìn không khỏe mạnh trắng xanh.
Tô Thi Thi đứng lại thân thể, khó hiểu nhìn cô ta: "Cô nói đi."
Cô không hề nghĩ muốn đuổi tận giết tuyệt. Cô cùng Đòan Ngọc Tường những chuyện cũ đã qua rồi. Cô tin tưởng, Đòan Ngọc Tường cũng rõ điểm này.
Cô tạm thời, lại vẫn thật không biết, Đòan Ngọc Tường tìm đến chính mình có chuyện gì.
Đòan Ngọc Tường đứng ở chỗ nhà cao cửa rộng, có cảm giác không ngẩng được đầu. Nhưng cô ta ở bên ngoài đợi nhiều ngày, rất không dễ dàng mới tìm được một cơ hội như vậy, thật sự không nghĩ muốn bỏ qua.
Tô Thi Thi không biết tâm tư của cô ta, thấy cô ta nãy giờ không nói gì, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: " Vào bên trong nhà nói đi."
Đòan Ngọc Tường mạnh ngẩng đầu, không thể tin nhìn Tô Thi Thi.
Cô vậy mà kêu cô ta vào bên trong nhà?
Đồng thời, trong mắt cô ta có hơn một tia cảnh giác.
Người phụ nữ này, hẳn không lại muốn làm cái gì đi?
Lướt 1 vòng các trang truyện khác, tại sao bản gốc ko có cmt mà bản sao lại cmt đầy thế kia???? Cái lý ở đâu. Muốn khóc quá đi 😢😢😢😢