Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 420: Không nghĩ qua là đùa quá trớn



Edit: Mít

Beta: Ryeo

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày, mới truyền đến thật giọng nói thật cẩn thận, mang theo thương lượng của Bùi Dịch.

"Vợ yêu, anh đêm nay, có chút bận. Nếu không..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tô Thi Thi "Bốp" một cái cúp điện thoại. (Ryeo: câu này quen quen 🤔🤔🤔🤔, hình như anh thường hay nói với chị, bởi thế ta nói vợ chồng không giống lông cũng giống cánh 😂😂😂😂😂)

Đầu bên kia điện thoại, Bùi tiên sinh tay cầm điện thoại, lông mi thiếu chút nữa vặn thành một cục.

Anh kỳ thật muốn nói "Nếu không em theo anh cùng đến công ty ngủ". Anh nghĩ nghĩ, vẫn lại là yên lặng từ bỏ.

Chuyện nên đối mặt, tóm lại là phải đối mặt. Nếu như ngay cả buổi tối đều không trở về nhà ngủ, người kia cũng tâm trạng không tốt.

Chỉ là ngày 25 tết này, Bùi tiên sinh cả ngày biểu hiện đều không tốt lắm. Thế cho nên buổi tối sau khi anh về đến nhà, thời điểm tính toán muốn ôm Tô Thi Thi ngọt ngào đi ngủ, trong lúc vô tình nói đến vốn đã tính đến việc cùng cô ngủ ở công ty.

Tô Thi Thi sau khi nghe xong, lặng im hai giây, sau đó - -

Một phút đồng hồ sau, Bùi tiên sinh ôm một giường chăn, thật mất mặt bị đuổi ra phòng ngủ.

"Đi chết đi, đêm nay đến ngủ thư phòng đi!" Tô Thi Thi trong phòng ngủ bực bội hô.

Cô ủy khuất muốn chết.

Văn phòng Bùi Dịch nếu người có thể ngủ, vậy mà không gọi cô đi cùng!

Chuyện này còn chưa tính! Bùi tiên sinh vậy mà lại vẫn muốn nói cho cô kỳ thật trong văn phòng là có phòng nghỉ, càng như xát muối vào miệng vết thương của cô mà thôi!

Nhớ tới mấy ngày nay bị mẹ chồng dày vò làm thần kinh suy nhược, Bùi phu nhân tự nhiên làm kiêu.

Bùi Dịch ôm một giường chăn mỏng, mặc trên người một bộ áo ngủ tơ tằm, sắc mặt tối đen.

Có thể là vừa rồi Tô Thi Thi đóng cửa động tĩnh quá lớn, thím Vương ngủ ở gian ngoài nghe được âm thanh, lập tức mặc xong quần áo mở cửa đi ra.

"Vừa rồi là âm thanh gì?" Thím Vương khoác một cái áo lông, theo tiếng động tìm, "Ai ôi, đêm nay như thế nào lạnh như vậy!"

Bùi Dịch nhớ tới bác gái miệng lưỡi sắc bén nói năng chua ngoa kia, sắc mặt cứng đờ, không hề nghĩ ngợi, quay đầu liền đi tới một xó xỉnh hẻo lánh.

Cái nhà này chỉ có trong phòng ngủ mới mở máy sưởi, lúc này gian ngoài lạnh thật sự. Bùi Dịch nghĩ nghĩ, quyết định đến phòng giặt đồ tìm chút quần áo mặc lên, trở lại cùng Tô Thi Thi tính sổ.

Anh thừa dịp bóng đêm, lặng lẽ mở cửa, ôm chăn đi ra ngoài.

Chỉ hy vọng, trên đường đừng đụng tới người hầu trong nhà, chẳng thế thì mặt mũi đều vứt đi cả.

Thím Vương tìm một vòng, không phát hiện khác thường, nói thầm hai tiếng, trở về tiếp tục ngủ.

Mà trong phòng ngủ, Tô Thi Thi ghé vào cửa nghe nửa ngày, cũng không thấy bên ngoài có âm thanh, trong lòng một hồi hộp.

"Tên đần độn kia hẳn không thật sự đi ngủ thư phòng chứ?" Tô Thi Thi nhất thời đau lòng rồi.

Trong thư phòng tuy cũng có máy sưởi, nhưng mà từ đầu không phải nơi có thể ngủ.

"Hừ, nhất định là cố ý." Tô Thi Thi chu mỏ, trong lòng vẫn lại là không nỡ.

Lại đợi vài phút, vẫn không thấy Bùi Dịch trở về, cô kìm nén một hơi, mặc áo ngủ thật dày lên, lặng lẽ chạy ra ngoài.

Khi cô đến thư phòng, chỉ thấy bên trong không có một bóng người, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

"Cái tình huống gì đây? Hẳn không phải thực sự tức giận chứ?" Tô Thi Thi gãi gãi đầu, có chút không biết làm sao.

Giống như, không nghĩ qua là, đùa quá trớn!

Nhớ tới Bùi Dịch mặc một bộ áo ngủ tơ bạc liền đi ra ngoài, lòng Tô Thi Thi run lẩy bẩy.

Trời lạnh như thế, nếu bị cảm làm sao bây giờ?

Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, khẩn trương quay về phòng ngủ tính toán mặc quần áo tử tế đi tìm người.

Mà ngay tại thời điểm cô đi thay quần áo, bên ngoài Bùi Dịch đang định đi phòng giặt đồ tìm quần áo gặp chuyện xấu hổ nhất trong đời.

"Bùi Dịch? Thật là anh ấy?" trong bóng đêm âm u lạnh lẽo, một người phụ nữ mặc áo lông cẩn thận, đang nhìn xung quanh con đường đá cuội sau hoa viên, có chút không quá xác định.

"Không phải, Bùi Dịch làm sao có thể muộn như vậy lại ở trong phòng chạy đến đó? Trên tay người kia ôm, hình như là chăn?" Đòan Ngọc Tường vừa rồi nhìn thấy Bùi Dịch, một bên phủ nhận một bên lại dâng lên một tia hi vọng.

"Nếu thật sự là anh ấy thì sao?" Đòan Ngọc Tường tim đập rộn lên.

Cô ta đến sau hoa viên, là vì lúc trước nghe nói Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi ở sau phòng giặt đồ, muốn thử vận may xem có thể gặp được anh hay không.

Tuy hi vọng xa vời, Đòan Ngọc Tường trong lòng vẫn lại là dấy lên hi vọng.

"Bùi Dịch, anh còn nhớ em không?" Đòan Ngọc Tường trong mắt có hơn một tia thống khổ.

Bọn họ thiếu chút nữa liền đính hôn, nếu không phải người phụ nữ Tô Thi Thi kia làm khó dễ, cô ta tuyệt đối hẳn không lưu lạc đến tình trạng như bây giờ.

Nhớ tới đoạn thời gian như ác mộng kia, Đòan Ngọc Tường trong lòng chỉ có hận ý.

Nhưng nghĩ tới tình trạng hiện tại của chính mình, cỗ hận ý kia rất nhanh tan thành mây khói.

Cô ta hiện tại, có tư cách gì cùng Tô Thi Thi tranh giành? Cô ta thậm chí cực kỳ sợ hãi Tô Thi Thi.

"Mặc kệ, đi nhìn chắc không có việc gì." Cuối cùng, Đòan Ngọc Tường vẫn lại là quyết định đi lên nhìn thử.

Một bông tuyết đậu sau lưng, Bùi Dịch ôm một cái chăn mỏng, sắc mặt lạnh tới cực điểm.

Anh đứng ở nơi đó, như là hoàn toàn không cảm giác được rét lạnh, nhưng trên người anh lại lộ ra hơi lạnh rất mạnh.

Người quen thuộc anh đều biết, lúc này anh không thể trêu chọc.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Bùi Dịch biết Đòan Ngọc Tường đến rồi. Anh nhíu mày, trong lòng quét xuống ảo não.

Rất muốn - - kéo Tô Thi Thi đến đây, hung hăng đánh vào mông một trận!

Đồng thời càng thêm ảo não chính mình, thời điểm anh hôm nay ra ngoài đầu óc nhất định là bị cửa kẹp qua, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần sai lầm.

Anh vừa rồi, nên trực tiếp một cước đá văng cửa phòng ngủ ra, cầu xin Tô Thi Thi tha thứ!

"Bùi... Bùi... Bùi Dịch!" Đòan Ngọc Tường đến gần, căn bản không ôm bất kì hi vọng gì, thừa dịp bóng đêm ngẩng đầu, tiện nhìn đến mặt không chút thay đổi của Bùi Dịch đang nhìn cô ta, lúc này cả kinh nói không nên lời.

Trời ạ, cô ta là đang nằm mơ sao?

Người này thật là người cô ta ngày nhớ đêm mong?

Đòan Ngọc Tường nhìn Bùi Dịch, kinh hỉ tới quá đột nhiên, chỉ cảm thấy hô hấp đều khó khăn.

"Bùi... Bùi Dịch..." Đòan Ngọc Tường kích động đến chân tay luống cuống, rất muốn nói cho anh cô ta có bao nhiêu muốn anh!

Cơ hồ từng ngày đêm, mỗi một phút mỗi một giây, đều suy nghĩ đến anh! Nhất là thời điểm cô ta bị những người đàn ông áp ở dưới thân, đều đem những người thô bỉ kia ảo tưởng thành anh.

"Bùi Dịch, anh chính là động lực để em sống tiếp." Đòan Ngọc Tường hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn Bùi Dịch, hướng phía trước nhẹ nhàng đi tới một bước.

Cô ta sợ động tĩnh quá lớn, sẽ làm tỉnh giấc mộng này.

Bùi Dịch bị động tác của cô ta làm lông mày hung hăng nhíu, ngón tay từ từ nắm thành quyền.

Người phụ nữ này dám đi phía trước một bước nữa, anh không ngại khiến cô ta trở thành người phụ nữ đầu tiên bị anh đánh!

"Bùi Dịch..." Đòan Ngọc Tường đến gần hai bước, mới phát hiện Bùi Dịch cư nhiên mặc áo ngủ, trong lòng lại vẫn ôm một cái chăn.

Cô ta mừng như điên, môi kích động nhúc nhích, thiếu chút nữa rơi lệ.

"Bùi Dịch... Bùi Dịch..." cô ta kích động không nói được, trước mắt tựa hồ hiện ra những người khách thô tục.

Nhiều lần lắm, cô ta mỗi một lần chỉ có thể ảo tưởng những người đó là Bùi Dịch. Mà lúc này, Bùi Dịch liền đứng ở trước mặt cô ta, mặc áo ngủ, ôm chăn.

Đòan Ngọc Tường chỉ cảm thấy chính mình đầu óc trực tiếp lờ mờ, tình cảnh trước mắt trở nên mộng ảo.

Đột nhiên, cô ta làm một động tác lớn mật. Hai tay cô ta giữ chặt vạt áo lông, mạnh kéo sang hai bên. Áo lông rời ra, rơi xuống đất.

"Bùi Dịch, em nguyện ý... Em cái gì cũng nguyện ý!" Đòan Ngọc Tường vừa nói, một bên rất nhanh tụt quần quần áo trên người xuống đất, lạnh cũng không sợ rồi.

Một màn này phát sinh quá nhanh, Bùi Dịch đều có chút bị hành động của cô ta làm mông muội rồi.

Thời điểm Tô Thi Thi đến, liền nhìn đến một màn như vậy.

Chồng của cô ôm một cái chăn đứng ở một gốc cây tùng, mà một người phụ nữ, toàn thân trần trụi, đang nhào vào trong lòng chồng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.