Trên đường phố Bắc Kinh, đại khái chỉ có giữa trưa ngày 30 tết này mới có thể an tĩnh như vậy.
Cả con đường lớn, chỉ có một vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua lại, nhưng một chút cũng không vắng vẻ
Nơi nơi đều là giăng đèn kết hoa, tràn đầy khí thế nồng đậm của ngày lễ tết.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch không có lái xe, cứ như vậy tay trong tay đi trên đường, không có nhìn đây đó, nhưng nhìn ra mỗi một chỗ, tựa hồ đều có bóng dáng đối phương.
Tô Thi Thi quay đầu, nhìn Bùi Dịch cười rộ lên: "Anh có cảm thấy được chúng ta hiện tại có phần ngốc hay không?"
Hai người đần độn, trên đường phố trống trải, không trở về nhà đoàn viên, lại đi bộ trên đường cái.
Bùi Dịch liếc cô một cái, cực kỳ không thích cái cách nói này: "Kẻ ngốc sẽ không suy nghĩ nhiều."
Tô Thi Thi bị nói làm cho á khẩu không trả lời được.
Về phương diện này đấu võ mồm, cô vĩnh viễn không thể thắng nổi Bùi Dịch.
"Hơi lạnh." Qua thật lâu, Tô Thi Thi vùi mặt tiến vào trong lòng Bùi Dịch.
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười: "Anh biết có biện pháp càng ấm áp."
Tô Thi Thi sửng sốt, cô không hỏi, bởi vì Bùi Dịch đã có động tác.
Bùi Dịch nửa ngồi thân thể, nhưng mà - -
Tô Thi Thi tâm không biết như thế nào, đột nhiên điên cuồng đập thình thịch một phen, sau đó hướng tới phía sau của anh đi tới một bước.
Nhìn tấm lưng rộng lớn kia, Tô Thi Thi bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác - -
Cảm động, tâm động, còn có một tia quái động.
Cô bỗng nhiên nghĩ muốn, lúc này cô đạp anh một cước thì sẽ như thế nào.
"Tô Thi Thi, em tốt nhất ngoan ngoãn leo lên, chẳng thế thì em tự biết hậu quả."
"Anh làm sao đều có thể đoán được?" Tô Thi Thi triệt để cạn lời rồi.
Cô không thấy được ý cười trong mắt Bùi Dịch.
Nếu là cô gái khác nhìn đến có người đàn ông muốn cõng mình, khẳng định lập tức nhào đi lên rồi. Tô Thi Thi lề mề lâu như vậy, anh làm sao không biết cô tại nghĩ bậy nghĩ bạ?
Tô Thi Thi hướng tới Bùi Dịch tiếp sát, ghé vào trên lưng anh.
Đang lúc hai tay của Bùi Dịch ôm lấy hai chân của cô đứng lên, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trong lòng mình ở một chỗ nào đó cũng động rồi.
Nơi đó có một hạt giống đã sớm chui từ dưới đất lên mà chui lên, thần tốc nẩy mầm, dài ra cành lá, cành kéo dài lá xòe xum xuê, chiếm cứ khắp trái tim cô.
Tô Thi Thi vươn tay ra ôm lấy cổ Bùi Dịch, kề mặt gần cổ của anh.
Bùi Dịch nói không sai, biện pháp này càng ấm áp.
Tâm, càng ấm.
Bùi Dịch cõng Tô Thi Thi, đi ở trên đường phố yên tĩnh, từng bước một, cực kỳ ổn định.
Bầu trời, không biết khi nào thì có tuyết rơi. Bông tuyết bay lả tả rơi xuống, tung ra ở trên người.
Tô Thi Thi đầu vươn ra ngoài, quay mặt ra ngoài cổ Bùi Dịch, ngây ngốc cười rộ lên.
"Anh dám cõng em về nhà sao?"
"Em là đang hoài nghi thể lực của anh?"
"Không dám, anh ở phương diện này vẫn rất mạnh."
"Quá khen."
Hình ảnh, rất tốt đẹp.
Nơi xa, một phóng viên lui ở trong góc, rất nhanh chụp lại ảnh, trong lòng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Cô tìm tin tức hot trước khi qua năm đến ngay cả thời gian về nhà ăn cơm đoàn viên đều không có, hôm nay, rốt cục viên mãn rồi.
Phóng viên kia lật xem một phen ảnh chính mình vừa chụp được, trong mắt hơn một tia hâm mộ.
"Bùi tiên sinh thật sự rất yêu thương vợ mình."
Trước nay tin tức về Bùi Dịch đều rất khó săn, liền tính chụp được cái gì, muốn đăng bài lên cũng là rất khó. Trước kia Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh những cái tin tức này, nếu không là bọn họ bị đối phương bày mưu đặt kế, toàn bộ phóng viên ở Bắc Kinh nào ai dám đưa tin.
"Bây giờ, Bùi tiên sinh hẳn là không phản đối đi?" Vị phóng viên kia nhớ lại.
Cô không nghĩ tới chính là, Bùi Dịch hẳn không phản đối, nhưng một người nào đó còn đang ở Đoàn gia cùng Đoàn Kế Hùng uống rượu, nhìn đến sẽ cực kỳ không vui.
Phía trước, Bùi Dịch cõng Tô Thi Thi đi ra một khoảng khá xa, bỗng nhiên ngừng một chút, thật sự nói: "Chúng ta nên là đi làm một việc."
"Cái gì?"
"Về nhà giúp bà nội làm sủi cảo."
"Gì?" Tô Thi Thi có chút phản ứng không kịp.
"Thời gian muốn không còn kịp rồi." Bùi Dịch nói xong, cõng Tô Thi Thi quay ra nhìn thoáng qua.
Tô Thi Thi theo ánh mắt của anh nhìn qua, chỉ thấy trên đường một chiếc Bentley màu bạc đang rì rì chạy tới.
Ở Bắc Kinh thấy được Bentley không hiếm lạ, chỉ là bảng số kia có chút hiếm lạ.
Cực kỳ nhìn quen mắt.
"Không người lái?" Tô Thi Thi thấy rõ ràng đây là xe của Bùi Dịch, trong xe không ai.
Xe rất nhanh liền đi tới bên cạnh bọn họ, Bùi Dịch cõng Tô Thi Thi đi đến tay lái phụ, mở cửa xe, đặt cô vào xe.
Thì ra, xe vẫn đi theo bọn họ.
Mãi đến xe chạy đi được mấy trăm mét rồi, Tô Thi Thi mới phản ứng kịp.
"Bùi Dịch, anh là cố ý cõng em đi!"
Bùi Dịch trên mặt nhiễm một tầng hồng, nhưng giọng nói vẫn thật bình tĩnh: "Bữa cơm đoàn viên có sủi cảo, nên là người một nhà cùng nhau gói. Bà nội nhìn đến chúng ta trở về, khẳng định sẽ rất vui vẻ."
"Vậy sao?" Tô Thi Thi mới không tin.
Bùi Dịch cũng không nói thêm gì, chuyên tâm lái xe.
Nói đùa, nơi này khoảng cách "Thi Dịch" ít nhất cũng phải đi hai giờ, anh cũng không phải đầu óc úng nước.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch trở về "Thi Dịch", toàn bộ những chuyện xảy ra ở Đoàn gia là Tống Trọng Hạo bọn họ sau khi trở về kể lại cô mới biết được.
Trước đó, Phương Ngọc Hoa nhìn đến hai người trở về, cười không khép miệng.
"Bị khi dễ rồi hả?" Phương Ngọc Hoa cười tít mắt nhìn Tô Thi Thi, không có kiêng dè Bùi Dịch, trực tiếp hỏi.
Tô Thi Thi giận: "Bà nội, người có vẻ đang vui sướng khi người gặp họa."
"Nói bậy!" Phương Ngọc Hoa khẽ trừng mắt, nhưng khóe miệng ý cười như thế nào cũng giấu không được.
"Bùi Dịch nói muốn nhanh trở về cùng người làm sủi cảo, con hiện tại thay đổi chủ ý không thèm giúp người nữa!" Tô Thi Thi bỉu môi, giống như một đứa trẻ đang dỗi hờn.
Phương Ngọc Hoa cười nói: "Con làm sủi cảo vốn là không được, làm chỉ tổ làm trở ngại chứ không giúp được gì.
"Bà nội!" Tô Thi Thi muốn khóc.
Đây là bà nội ruột của cô sao? Làm sao có thể đâm thọt cô như vậy! Cô vừa mới trở về còn ở trước mặt Bùi Dịch khoác lác, nói chính mình gói sủi cảo xinh đẹp lại ăn ngon.
"Ôi, còn giận rồi hả?" Phương Ngọc Hoa vừa nói chuyện, một bên từ trong tay tiếp nhận nhân bánh gói vào, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch đang đứng một bên nói, "Con bé này cái gì cũng tốt, chính là làm mì, phở tay nghề cực kỳ tệ, bà dạy như thế nào cũng đều làm không được."
Bùi Dịch xoa xoa tay, nhìn thoáng qua Tô Thi Thi bên kia sắp tức đến phát khóc, cười nói: "Không có việc gì, con giúp người là, giúp cô ấy bổ sung khiếm khuyết."
"Anh làm được?" Tô Thi Thi lập tức quên tức giận, vươn người qua nhìn anh, hai mắt đày vẻ tỏ mò, "Anh nấu cơm khó ăn như thế..."
"Tô Thi Thi, lần trước ai nói anh làm gì ăn cũng ngon?"
"Kia là vì an ủi anh." Tô Thi Thi cực kỳ không tiết tháo nói.
Nhưng cô nói là thật sự, khả năng nấu nướng của Bùi Dịch tuyệt đối so với cô tệ hơn nhiều. Mà khả năng nấu nướng của cô, không tính là tốt.
Bùi Dịch không lại để ý cô, bắt đầu nhào bột làm bánh. Tay nghề kia, bộ dáng kia, vậy mà vô cùng thuần thục.
Tô Thi Thi giống phát hiện ra châu lục mới một dạng: "Anh thật đúng là làm được? Em tại sao vĩnh viễn cũng không cách nào cán bánh rồi gói được như vậy chứ?"
"Vợ yêu, người có khiếm khuyết là bình thường."
"Anh nói lời này là đang an ủi em sao?"
"Anh chỉ là dùng phương pháp của em tới an ủi em."
"Anh..."
Phương Ngọc Hoa nhìn hai người cãi nhau, trong mắt đều là ý cười.
Bà nhìn thoáng qua bên ngoài, ở trong lòng thì thào nói: "Tiểu Nhu, con thấy được không, con gái của con, đã tìm được hạnh phúc thuộc về chính con bé rồi."
Tô Thi Thi không phải mẹ của cô, cô sẽ không đi theo con đường của mẹ mình. Bùi Dịch cũng không có khả năng là Đoàn Chấn Ba, anh đối với Tô Thi Thi yêu thương cưng chiều, cho tới bây giờ liền không do dự qua.
Tại phòng bếp, một nhà ba người mỗi người một công việc, vui vẻ hòa thuận. Tô Thi Thi vô tình lại phát hiện ra, Bùi Dịch vậy mà thật sự rất biết làm sủi cảo!
Chỉ là cô lại vẫn chưa kịp khen ngợi Bùi tiên sinh vài câu, Tống Trọng Hạo cùng Đức An liền xông vào.
Tống Trọng Hạo vừa thấy đến mọi người đang gói sủi cảo, ánh mắt liền tái rồi.
"Anh muốn ăn sủi cảo, sắp đói đến hôn mê rồi!" Tống Trọng Hạo khoa trương hô, liền giống như sói đói khác như vậy.
Tô Thi Thi sửng sốt.
"Các người vừa rồi không phải đã ăn rất nhiều sao?" Kia đúng là một bàn mãn hán toàn tịch nha!
Tống Trọng Hạo nhìn Đức An liếc mắt một cái, bỗng nhiên che miệng lại, nôn khan vài cái.
Tống Trọng Hạo khóc không ra nước mắt nói: "Ăn, nhưng phun hết rồi."
Anh nói xong giậm chân giận dữ: "Sư muội, về sau tuyệt đối không cần bảo anh với tên nhóc nhà em cùng ăn cơm nữa đi!"
Cái gì?
Tô Thi Thi vẻ mặt lờ mờ. Đoàn Tĩnh Đồng lại làm cái chuyện tốt gì rồi hả?