Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 446: Bị chó hôn



"Sư muội, hai con chó kia vì cái gì nghe lời Đồng Đồng như thế? Còn có các người vì cái gì không đem chúng nhốt lại? Như vậy là rất không trách nhiệm biết không!" Tống Trọng Hạo lên án nói.

Tô Thi Thi càng nghe càng hồ đồ: "Đại Cẩu Tử, Tiểu Vịnh?"

"Phu nhân, thực xin lỗi, tôi không thấy bọn nó đâu cả." Quản gia nghe nói Bùi Dịch trở lại, đang muốn đến nói cho bọn họ Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chạy đi ra ngoài, vừa tiến đến liền nghe một câu như thế, vội vàng chạy đến giải thích.

Tô Thi Thi nhất thời hiểu rõ ra, đối với quản gia khoát tay: "Không có việc gì, chúng nó sẽ tự mình biết trở về."

Không cần nghĩ cũng đều hiểu rõ, bọn họ lại bị Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh theo dõi rồi. Nhưng mà chuyện này cùng Tống Trọng Hạo chưa ăn no có cái quan hệ gì chứ?

"Em xem đi, chính là loại thái độ này của em, mới cổ vũ hai con chó ngu xuẩn kia hung hãn kiêu ngạo!" Tống Trọng Hạo thở phì phì nói.

"Tới cùng làm sao vậy?" Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh.

Đức An chen miệng nói: "Anh ta bị hai con chó kia... Ưm ưm..."

Tống Trọng Hạo bịch kín miệng Đức An lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được nói ra! Anh dám nói tôi không để yên cho anh!"

Nhưng anh ta vừa mới nói xong, liền nghe Tô Thi Thi hàm chứa ý cười suy đoán.

"Sư huynh, anh bị Đại Cẩu Tử hay vẫn lại là Tiểu Vịnh hôn?"

"Chúng nó cùng tiến lên!" Tống Trọng Hạo tức giận nói, nói xong, nhớ tới chính mình nói hớ cái gì, tức giận đến mặt trực tiếp tái rồi.

Anh ta che miệng lại, chạy đến bên ngoài nôn ra một trận.

"Ha ha ha..." Đức An ôm bụng cười to, "Hô hô... Cô không biết đâu, anh ta bị hai con chó đó hôn lên mặt đều là nước miếng. Hai con chó đó của các người quá tùy tiện, vậy mà đem miếng thịt bò trong miệng anh ta lôi ra ngoài... hahaha..."

"Nôn..." Tống Trọng Hạo mới vừa nôn xong trở lại, nghe một câu như thế, lập tức chạy ra ngoài tiếp tục nôn.

Tô Thi Thi tưởng tượng một phen cảnh tượng kia, bỗng nhiên bụm miệng, thiếu chút nữa cũng không ói ra.

Sau đó, Đức An bị Bùi Dịch lành lạnh liếc nhìn.

Sau đó, liền không có sau đó rồi.

Tô Thi Thi biết rõ ràng nguyên nhân của chuyện này.

Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh là bởi vì trong khoảng thời gian này Đoàn Tĩnh Đồng đang giảm béo nên cũng bị ép cùng giảm béo theo, đã hai tháng không được ăn thịt rồi.

Hai con chó kia rất sợ Bùi Dịch, là chuyên môn đợi Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi sau khi rời khỏi, mới vụng trộm chạy vào trong nhà ăn Đoàn gia.

Sau đó, hai con chó giống như điên rồi. Trên một bàn đầy đồ ăn, bị chúng nó hai cái càn quét sạch sẽ.

Lúc ấy Tống Trọng Hạo đang vui sướng khi người gặp họa, trong miệng cắn một miếng thịt bò. Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chưa ăn no, liền đem chủ ý hướng tới trên người anh ta.

"Cũng may lúc đó Đồng Đồng lôi kéo tôi chạy, chẳng thế thì tôi cũng gặp tai ương rồi!" Đức An nghĩ lại mà sợ nói.

Tô Thi Thi đồng tình nhìn Tống Trọng Hạo liếc mắt một cái: "Sư huynh, ủy khuất anh rồi. Buổi tối ở nhà ăn thịt dê, sẽ giành cho anh một cái đùi dê."

"Ọe..." Tống Trọng Hạo vừa nghe, lập tức chạy ra ngoài.

Tô Thi Thi sửng sốt, sau đó, kiềm chế không nổi cười như điên.

Bùi Dịch vẫn đều không nói gì, nhưng mà nhìn Tô Thi Thi trong mắt tràn ngập sủng nịch.

Tô Thi Thi ngẫu nhiên cùng anh liếc nhau, cảm thấy mỹ mãn.

Đoàn Tĩnh Đồng ở lại Đoàn gia, cùng Nhậm Tiếu Vi cùng nhau trải qua thời khắc giao thừa. Tô Thi Thi mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà nghĩ đến cậu nhóc kia có được tình thương liền vui vẻ.

Nhậm Tiếu Vi không thích cô, Tô Thi Thi thật hi vọng cả nhà đều có thể đầy đủ cùng một chỗ. Lúc này, Đoàn Tĩnh Đồng ở lại Đoàn gia, đối với mọi người rõ ràng chuyện tốt nhất.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bầu trời giống như được phủ một tầng trắng xóa, sáng sáng.

Đến hơn năm giờ, bữa cơm đoàn viên mà bắt đầu rồi.

Người một nhà, vợ chồng Tô Thi Thi, Tống Trọng Hạo cùng Đức An, bà nội, quản gia, Tiểu Ưu, ngồi vây quanh ở một cái bàn tròn.

Các người hầu trong nhà, có người mấy ngày trước liền nghỉ phép rồi. Có người ngày hôm qua liền nghỉ phép rồi.

Bữa ăn tối hôm nay, đều là người trong nhà chính mình làm.

Quản gia cùng Tiểu Ưu ngồi ở trên chỗ, có vẻ có chút mất tự nhiên, nhưng càng còn nhiều cảm động.

Trái tim đều làm bằng thịt. Bọn họ ở trong nhà này không phải người nhà của chủ nhân, nhưng từ khi Tô Thi Thi đã đến đây, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Bọn họ là lần đầu tiên cùng ngồi ở trên một cái bàn ăn cơm, lần đầu tiên trong đêm ba mươi hôm nay, ăn một bữa bữa cơm đoàn viên.

"Nha đầu Tiểu Ưu, hôm nay là ngày vui mừng nhất rồi. Nhanh, chúng ta kính chủ nhà một ly." Quản gia cười nhìn Tiểu Ưu cảm động đến sắp khóc kia cười nói.

"Uh"m!" Tiểu Ưu vội vàng cầm lấy cốc có chân dài, khẩn trương nhìn Bùi Dịch.

Bùi Dịch không có cự tuyệt, cực kỳ nể tình.

Tô Thi Thi ban đầu lại vẫn có chút khẩn trương, sợ anh không thích loại chuyện này. Hiển nhiên, cô suy nghĩ nhiều.

Hôm nay Bùi tiên sinh, đặc biệt bình dị gần gũi.

"Sư muội, đùi dê nướng để cho anh, chính em nói!" Tống Trọng Hạo đã sớm khôi phục lại, lúc này nhìn đến Tô Thi Thi ánh mắt ngắm cái đĩa đang đặt đùi dê nướng kia, sốt ruột nói.

"A? Em vừa rồi nói gì đó sao?" Tô Thi Thi vẻ mặt mê mang, đánh chết cũng không nhận.

"Không nghĩ em lại lật lọng như vậy!" Đối với một người cuồng ăn uống mà nói, chuyện này thật sự quá khó tiếp thu rồi. Tống Trọng Hạo ủy khuất nhìn Phương Ngọc Hoa, "Bà nội, người phân xử cho con đi!"

"Con cướp đoạt được thì chính là của con." Phương Ngọc Hoa lúc này tựa như một Lão Ngoan Đồng, cho một cái chủ ý không phúc hậu chút nào.

Bà vừa dứt lời, Tống Trọng Hạo liền đứng lên hướng về phía đùi dê.

Tô Thi Thi tốc độ còn nhanh hơn anh, nhưng địa lý vị trí không đúng, bị Tống Trọng Hạo giành trước một bước.

"Tiểu Ưu, giúp tôi ngăn anh ấy lại!" Tô Thi Thi hô to.

Tiểu Ưu đang ngồi bên cạnh Tống Trọng Hạo, nghe được Tô Thi Thi nói như vậy, không hề nghĩ ngợi liền đứng lên, vươn tay hướng eo Tống Trọng Hạo ngắt vặn.

"Chết tiệt!" Tống Trọng Hạo khóc.

Cô gái này lực tay như thế nào cũng lớn như vậy!

"Đức An, anh lớn lên cường tráng khỏe mạnh để bài trí à! Tô gia trước kia ăn bữa cơm đoàn viên đều phải dựa vào cướp đoạt, anh không cướp đoạt hôm nay không có thịt dê ăn đâu!" Tống Trọng Hạo hô.

"Cái này không phải cực kỳ không lễ phép sao?" Đức An lời tuy nói như vậy, nhưng động tác một chút cũng đều không nghiêm túc, một đũa đưa tới giữ chắc đùi dê bị Tiểu Ưu gắp được kia.

Ba người lập tức tranh nhau cướp đoạt.

"Tuổi trẻ thật tốt ha." Quản gia uống một hớp rượu, tầm mắt lạc trên mặt bàn, trong mắt đều là ý cười.

Đamg lúc ba người Tống Trọng Hạo ở bên kia cướp đoạt đùi dê, Tô Thi Thi thành công cướp được ba cái đùi còn lại. Bên cạnh, Bùi Dịch cầm dao nhỏ, đang cẩn thận cắt miếng thịt.

Miếng thịt từng phiến lọt vào trong bát Tô Thi Thi, Tô Thi Thi ăn không hề có chút hình tượng.

Tống Trọng Hạo rốt cục phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Tô Thi Thi: "Sư muội, em lại dùng mỗi chiêu này!"

"Sư huynh, anh vẫn lại là mắc mưu." Tô Thi Thi cầm lấy trong đó một cái đùi dê, hung hăng cắn một ngụm, cười đến cực kỳ đáng đánh đòn.

"Một mình em ăn nhiều như vậy?" Tống Trọng Hạo nghĩ muốn hướng tới cướp đoạt một cái.

"Một cái để cho Đồng Đồng. Một cái cho Bùi Dịch. Anh yên tâm, một cái khác chính em khẳng định nuốt trôi."

"Bà nội bọn họ..."

"Thịt dê ăn nhiều nóng, không thích hợp cho những người già chúng ta ăn." Phương Ngọc Hoa cười nói, cùng quản gia đồng khởi ăn món ăn thanh đạm.

Tống Trọng Hạo nhìn thoáng qua Đức An vừa đem đùi dê tặng cho Tiểu Ưu, buồn bực ôm đĩa thịt dê còn sót lại trên bàn, giống như đang ôm ấp món đồ trân quý nhất ôm vào trong ngực: "Anh xí phần này rồi!"

Nói là nói như vậy, sau cùng anh vẫn thuần túy cắt thịt de ra từng lát, thực ra là Đức An ăn được nhiều nhất.

Năm người trẻ tuổi, chia cắt hoàn một toàn bộ 15 cân thịt dê, ăn cực kỳ no nê.

Đến sau cùng, Tô Thi Thi gặm xương đê, cùng nhau kể lại chuyện trước kia, cười đến giống người điên một dạng.

Bùi Dịch nói vẫn như cũ không nhiều lắm, nhưng nghe được đặc biệt cẩn thận. Nhìn Tô Thi Thi trong mắt, đều là sủng nịch.

Như vậy, thật sự rất tốt.

Tô Thi Thi cũng đang nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười.

"Đây là em lần đầu tiên không có gì phải băng khoăn lo lắng ăn một cái tết vui vẻ như vậy, Bùi Dịch, cám ơn anh." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Bên ngoài, pháo hoa nổ khắp nơi. Trong phòng, tiếng nói tiếng cười.

Năm hết tết đến, lại thêm một năm mới, một trang mới lại bắt đầu. Tô Thi Thi biết, sau cùng gánh nặng trong lòng, cũng bị đá bay rồi.

Bữa tối kết thúc, Tô Thi Thi cùng bà nội làm tổ ở trong phòng khách xem tiết mục chào đón tết âm lịch. Thế hệ trước, đều thích loại tiết mục này.

Bùi Dịch đi Đoàn gia.

Tô Thi Thi không có đi theo anh, chỉ là ngồi ở trong phòng khách, chờ anh trở về, nghênh đón năm mới.

Mọi người sớm an ~!~

Đăng mấy ngày rồi mà ko thấy ai đọc huhu 😭😭😭😭😭😭

Mọi người bỏ truyện rồi chăng 😢😢😢😢😢

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.