Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 447: Ông ta tên Hỗ Khải Văn



Pháo hoa tung bay, sáng lạn tất cả bầu trời.

Khói lửa ẩn ẩn uốn lượn chiếu vào cửa kính xe, tạo nên một tầng hư ảo. Bùi Dịch lái xe, lập tức đi Đoàn gia trang viên.

Nơi này là nơi anh đã sống suốt mười mấy năm qua, nhiều năm như vậy, cảnh vật bên ngoài vẫn toàn bộ như trước. Trên thực tế đã sa đọa mục nát, cho tới bây giờ, sớm xưa đâu bằng nay.

"Bùi thiếu gia." Hai người bảo an đang ở phòng an ninh ăn cơm tất niên, nhìn đến Bùi Dịch xe đến, đều có chút kinh ngạc.

Bùi Dịch thả chậm dần tốc độ xe, hạ xuống cửa kính xe, đối với bọn họ gật gật đầu: "Năm mới vui vẻ."

Rồi sau đó, xe tiến quân thần tốc, rất nhanh liền biến mất nơi cuối đường, để lại hai người bảo an đang ngây ra như phỗng.

"Tôi không nhìn lầm đi, vừa rồi Bùi thiếu gia chào hỏi chúng ta đúng không?"

"Uh"m, tôi còn nghe được cậu ấy nói với chúng ta năm ới vui vẻ."

"Trời ạ, hôm nay mặt trời là mọc từ hướng tây à?"

"Hôm nay không có mặt trời."

Gió bắc mang theo tuyết thổi tới, hai vị bảo an một bên cảm khái, một bên lùi về trong phòng an ninh, lúc ăn cơm cảm thấy được so với vừa rồi càng thêm có vị rồi.

Bùi Dịch cũng không biết một cái hành động nho nhỏ của chính mình mang đến cho người tacái gì. Vừa rồi trong nháy mắt kia, anh chỉ là nghĩ đến, nếu Tô Thi Thi đang ở bên cạnh anh mà nói, khẳng định sẽ làm như vậy.

Cho nên, anh cũng làm rồi.

Tựa hồ lên tiếng chào hỏi, tâm tình trở nên càng tốt rồi.

Bùi Dịch lái xe đi thẳng tới chủ trạch, thật xa liền nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng cùng Đoàn Hòa Dự bọn họ ở trong sân đốt pháo hoa, tiểu tử kia vui vẻ la to, cực kì hưng phấn.

"Anh?" Đoàn Tĩnh Đồng trong tay chính đang cầm một que diêm để đốt pháo hoa, đột nhiên nhìn đến xe Bùi Dịch chạy đến, sợ tới mức cậu nhóc lập tức liền ném pháo hoa đi, nghiêm đứng thẳng, khẩn trương cực kỳ.

Xong rồi, bị bắt tại trận, có thể bị phạt hay không?

Bùi Dịch không thích cậu ngoạn chơi mấy thứ này.

Bùi Dịch mở cửa động tác ngừng một trận, trong lòng có chút tổn thương.

Anh khủng bố đến như vậy sao?

"Anh... Người... Anh để quên thứ gì rồi hả?" Đoàn Tĩnh Đồng khẩn trương nhìn Bùi Dịch, không rõ anh đột nhiên trở về là làm gì.

Bùi Dịch xuống xe, đóng cửa xe, xoay người đi tới, ánh mắt đảo qua pháo hoa quăng lung tung trên mặt đất, bước chân không ngừng lại.

Lúc đi ngang qua người Đoàn Tĩnh Đồng, anh đột nhiên nói: "Chú ý an toàn."

Sau đó, đi nhanh hướng tới trong phòng đi đến.

Đoàn Tĩnh Đồng ngây ngẩn cả người, Đoàn Hòa Dự cũng ngây ngẩn cả người, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Đoàn Tĩnh Đồng thì thào nói: "Anh vậy mà không mắng tôi!"

"Bùi thiếu gia xem ra tâm tình không tệ." Đoàn Hòa Dự tâm tình có phần phức tạp. Vừa rồi, ông ta cũng cực kỳ khẩn trương, cho rằng Bùi Dịch muốn phát hỏa.

"Tôi biết, đây là do chị dâu tôi dạy dỗ tốt." Đoàn Tĩnh Đồng giống như một ông cụ nghiêm nói.

Đoàn Hòa Dự sửng sốt, nghĩ thầm đúng là có chuyện như vậy.

Bùi Dịch sau đi ở cùng với Tô Thi Thi đến giờ, tính tình quả thật so với trước kia tốt rất nhiều rất nhiều.

Đoàn Hòa Dự hướng tới trong phòng nhìn, đã nhìn không thấy bóng dáng Bùi Dịch. Ông ta nhớ tới chuyện đã xảy ra giữa trưa, trong lòng không khỏi dâng lên quét xuống lo lắng.

Đoàn Ngọc Lộ không biết như thế nào chạy ra khỏi ngọn núi kia, nhưng mà cô ta quả thật đã trở lại. Đoàn Kế Hùng biết rõ ông ta lúc trước không có đem mấy người Đoàn Ngọc Lộ đưa đến Trung Đông rồi...

Đoàn Hòa Dự xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có chút lạnh.

Ông ta lúc trước muốn cứu đứa cháu họ của chính mình, cũng vì hướng Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cầu tốt mà đưa bọn hắn đi vào trong núi mai danh ẩn tích, cái cán chuôi này vẫn bị Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch nắm.

Về sau, ông ta cũng vài lần cầu tốt Tô Thi Thi, thậm chí ngày đó Nhậm Tiếu Vi muốn để cho Bùi Dịch cùng Đoàn Ngọc Tường đính hôn, cũng là ông ta bất chấp nguy hiểm giúp Tô Thi Thi trèo tường ra ngoài. Những việc này, nếu để cho Đoàn Kế Hùng biết, khẳng định ông ta sẽ chết cực kỳ thảm.

"Hi vọng Tô tiểu thư đừng vô tình như thế." Đoàn Hòa Dự thở dài.

Trong lòng ông ta lại vẫn là có chút không cam lòng. Bên cạnh, Đoàn Tĩnh Đồng cầm một cây pháo khác đi đến gọi ông ta cùng chơi.

Đoàn Hòa Dự không muốn nghĩ đến những chuyện đau đầu kia nữa, liền đi theo.

Bên này, lúc Bùi Dịch đến trong nhà, không có gì ngoài dự kiến của anh phát hiện, Trạm Dẫn Lan vân còn đang ở đây.

"Bùi Dịch?" Trạm Dẫn Lan đang cùng Nhậm Tiếu Vi ngồi ở trong phòng khách dùng trà nói chuyện phiếm, đột nhiên nhìn đến Bùi Dịch tiến vào, thực tại hoảng sợ.

"Uh"m." Bùi Dịch hướng Trạm Dẫn Lan gật gật đầu, hướng tới Nhậm Tiếu Vi đi qua.

"Sao con lại tới đây?" Nhậm Tiếu Vi nhìn đến con trai lớn của mình, trong mắt ý mừng không chút nào che dấu, trong lòng có chút kinh ngạc.

"Hôm nay là lễ mừng năm mới, đến cùng mẹ." Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh Nhậm Tiếu Vi, cười nhạt nói.

"Con có lòng như vậy, mẹ cực kỳ vui vẻ." Nhậm Tiếu Vi cái mũi bỗng nhiên có chút chua xót.

Giữa trưa xảy ra những cái chuyện này, để cho bà tràn ngập một bụng tức giận, trong lòng vẫn không thoải mái. Hiện tại Bùi Dịch đặc biệt trở về cùng bà, bà thật sự thật vui vẻ.

Dù nói như thế nào, đây cũng là con trai của bà, được con trai quan tâm chăm sóc, có người mẹ nào lại không thích?

"Lão gia tử đâu?" Bùi Dịch thấy Đoàn Kế Hùng không có ở đây, lễ phép lê tiếng hỏi han.

Nhậm Tiếu Vi nhắc tới Đoàn Kế Hùng, giọng điệu có chút nhạt: "Đang ở thư phòng cùng các lão bằng hữu gọi điện thoại chúc tết."

"Uh"m." Bùi Dịch gật đầu.

Năm nay Đoàn gia có chút quạnh quẽ, trước đây vào những lúc này, trong nhà trên cơ bản là đông như trẩy hội. Hiện giờ tất cả người ở Bắc Kinh đều biết, Đoàn gia muốn đi xuống, đương nhiên không có quá nhiều người chạy đến nịnh bợ.

"Bùi Dịch, vừa rồi em cùng bác gái mới nhắc đến anh. Em đánh cược nói anh sẽ tới." Trạm Dẫn Lan nói xong nhìn về phía Nhậm Tiếu Vi, "Bác gái, cháu thắng a...."

"Đúng vậy, bị cô nói trúng rồi." Nhậm Tiếu Vi lúc này tâm tình cực kỳ tốt, cười nói, "Ta đã thua rồi, có chơi có chịu. Vừa rồi còn không có nói là cược cái gì, ta mấy ngày hôm trước vừa lấy được một khối vòng ngọc, tặng cho cô."

Nhậm Tiếu Vi nói xong liền hướng buồng trong kêu Hồng Cầm một tiếng, phân phó một tiếng. Hồng Cầm rất nhanh đem một cái hộp đi tới.

Trạm Dẫn Lan giống như thụ sủng nhược kinh: "Cái này cháu không thể nhận!"

"Bảo cô nhận thì cứ nhận đi." Nhậm Tiếu Vi oán trách nói, "Cô cùng Tiểu Dịch vẫn lại là hiểu nhau như thế, có đôi khi liền ngay cả người mẹ như ta cũng không thể hiểu biết con trai ruột của mình."

Bà nói xong nhìn về phía Bùi Dịch, cười nói: "Dẫn Lan ở trong nước chỉ có một mình, mẹ tính toán để cho cô ấy ở đây chúng ta vài ngày."

"Mẹ quyết định là được rồi." Bùi Dịch nói.

"Các con thật lâu không có cùng nhau vui vẻ nói chuyện đi. Hôm nay qua lễ mừng năm mới, mẹ không chiếm dụng thời gian của các con, ngồi ở chỗ này trò chuyện đi." Nhậm Tiếu Vi không có nói để cho Bùi Dịch ở lại, bà biết Bùi Dịch không có khả năng đồn ýg.

Nói chuyện phiếm thì có thể chứ?

Bùi Dịch vẻ mặt không đổ, nghe xong, quay đầu nhìn về phía Trạm Dẫn Lan, thành khẩn nói: "Hoan nghênh em đến Đoàn gia làm khách. Chỉ là thật có lỗi, tôi đêm nay nghĩ muốn giành thời gian bên cạnh người nhà."

Anh nghĩ muốn ở cùng mẹ mình, ở cùng em trai, ở cùng với vợ mình, cũng không nghĩ muốn cùng một người bạn gái trước.

Anh cùng Trạm Dẫn Lan hiện giờ đã không có khả năng, hà tất phải cho cô hi vọng.

Trạm Dẫn Lan trên mặt vui sướng trong phút chốc biến thành thất vọng, đến sau cùng, biến thành xấu hổ.

"Không... Không có việc gì. Anh nên ở bên cạnh bác gái nhiều. Bà rất nhớ anh." Trạm Dẫn Lan cuống quít nói. Trái tim ở một chỗ nào đó, hung hăng đau đớn không ngừng.

Cô ta đoán chắc Bùi Dịch đêm nay còn có thể trở về, cho nên mới mặt dày ở lại Đoàn gia, cuối cùng lại nhận được một cái kết quả như thế này!

Nhưng Bùi Dịch nói xong liền quay đầu đi, đỡ Nhậm Tiếu Vi đứng lên: "Mẹ, con đỡ người đi dạo một chút."

Đây là muốn bỏ cô ta qua một bên sao? Trạm Dẫn Lan sắc mặt tái mét.

Nhậm Tiếu Vi không nói cái gì nữa, đến cả chuyện an ủi Trạm Dẫn Lan một tiếng đều không có.

Bà cực kỳ vừa lòng phản ứng của con trai.

Trang viên Đoàn gia rất lớn, đi bộ đi dạo cả một giờ đều đã đi không xong. Bùi Dịch một cầm dù, một tay đỡ Nhậm Tiếu Vi đi trên con đường nhỏ lót đá cuội bên cạnh chủ trạch từ từ đi dạo.

Trong lúc này, yên tĩnh không tiếng đọng.

Nhậm Tiếu Vi vài lần há mồm, muốn nói cái gì đó, lại không nghĩ muốn phá hoại không khí lúc này. Mẹ con bọn họ, đã rất lâu, không có giống như hiện tại tâm bình khí hòa sống chung một chỗ.

Sau cùng, vẫn lại là Bùi Dịch phá trầm mặc. Lời nói của anh, như một cục đá ném xuống hồ nước phá tan mặt nước tĩnh lặng.

"Mẹ gần đây cực kỳ chú ý một người?" Bùi Dịch đỡ một cánh tay Nhậm Tiếu Vi, nhìn ánh mắt bà, giọng nói cực kỳ nhạt, giống như là đang nói ngày hôm nay thời tiết thật đẹp.

"Ông ta tên Hỗ Khải Văn, Hỗ gia lão Nhị, chú của Hỗ Sĩ Minh."

Tình hình rất ư là tình hình là, tui làm mà ko thấy ai đọc nên đang rất lười. Thế mà các cô còn bảo để giành nhiều rồi đọc 😭😭😭😭

Kiểu này chắc tui cũng để gianh nhiều người đọc rồi đăng quá 😂😂😂😂😂😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.