Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 469: Con như vậy là đào hố giết cha



"A!"

"Ầm!"

"Uh"m..."

Một tiếng kêu đau đớn, kết thúc là một đám người té nhào đi.

Tô Thi Thi kinh ngạc nhìn tay mình, lại nhìn nhìn phía trước kia đụng vào hai người, hoài nghi chính mình có phải hay không thay đổi rồi hả?

Cô cảm giác tất cả mọi người giống như đang nhìn chính mình, quẫn bách đến đỏ bừng cả khuôn mặt: "Tôi... Thật sự không phải cố ý..."

Tại sao có thể như vậy? Cô vừa rồi thật sự không dùng nhiều lực nha!

Tất cả mọi người sợ ngây người, không gian giống như bị đóng băng một dạng. Mãi đến một tiếng "Ai nha" kinh tỉnh mọi người.

"Cha!" Hỗ Quân Nhạc là người đầu tiên phản ứng kịp, vội vàng hướng tới Hỗ Khải Văn chạy tới.

"Hỗ quân Nhạc?" Tô Thi Thi lúc này mới nhìn rõ sở, vừa rồi Hỗ Quân Nhạc là trốn ở sau lưng cái người đàn ông kỳ quái kia?

Đúng lúc này, cô nhìn đến người đàn ông mới vừa rồi bị cô níu té ngã bay đi kia mắt kính đang đeo rớt rồi, nán lại thấy rõ bộ dáng của ông ta khi đó, cô không biết nên tức hay là nên giận.

"Hai cha con này, đầu óc có bệnh sao? Không có việc gì tới chắn đường tôi đi làm gi?" Tô Thi Thi ủy khuất cực kỳ, cô thật sự không nghĩ muốn để cho mọi người cho rằng chính mình là phần tử bạo lực nha!

Mặc dù như thế, cô vẫn lại là lo lắng mình đem người làm bị thương, hướng tới phía trước chạy tới.

Đi tới không vài bước, cả người cô đều đã ngây ngẩn.

Cô nhìn đến kia mình làn người phụ nữ kia cũng rớt luôn mắt kính, lộ ra khuôn mặt chân thật.

"Lão... Mẹ?" Cô thiếu chút nữa thốt ra lão yêu bà.

Đúng là ai tới nói cho cô, Nhậm Tiếu Vi tại sao lại ở chỗ này? Mà còn bà hôm nay mặc...

Tô Thi Thi yên lặng đem tầm mắt hướng phía trước dời đi, chỉ thấy phía trước còn có ba mươi mấy người có cách ăn mặc giống như thế.

Tô Thi Thi nhìn trong tay bọn họ giơ tranh, nhất thời, cảm giác toàn bộ thế giới đều đã huyền ảo rồi.

"Mẹ, người không sao chứ?" Tô Thi Thi lấy lại tinh thần, cũng quản không được nhiều như vậy, vội vàng chạy tới.

"Đừng nhúc nhích!" Nhậm Tiếu Vi bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai.

Bà lời này đúng là muốn nói với người đang ông đụng phải chính mình kia.

"Xương cốt tôi gãy rồi, ông đừng động... Đau quá!" Nhậm Tiếu Vi kinh hô.

"Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý. Bà bị thương đến chỗ nào rồi hả?" Hỗ Khải Văn vừa nghe đối phương xương cốt vị gãy, cũng thực vội.

Nhưng ông ta vừa quay đầu thấy rõ dáng vẻ người phụ nữ bị chính mình đụng ngã khi đó, cả người đều đã u mê.

Nhậm Tiếu Vi cũng u mê, sững sờ nhìn người đàn ông xuất hiện ở trước mặt mình vừa quen thuộc lại xa lạ này.

"Hỗ... Khải Văn?" Nhậm Tiếu Vi ánh mắt ngây ngốc, nhưng sự si mê này còn mang theo càng nhiều phẫn nộ.

Bà nghĩ tới, người đàn ông này không phải là vừa rồi đi lướt ngang qua bên người bà người kia sao?

Bà tuy không có nhìn kỹ, nhưng cách ăn mặc của người đàn ông này lại đặc biệt như thế, bà nhìn thoáng qua một lần liền nhớ kỹ.

Ông ta vừa rồi nhận ra bà sao?

Có lẽ không có, nhưng nếu có thì sao?

Ông ta cứ như vậy vẫn không phát hiện?

Nhậm Tiếu Vi không dám đi nghĩ tiếp, lòng triệt để rối loạn.

"Xin chào." Hỗ Khải Văn chỉ sửng sốt hai giây liền khôi phục lại, mạnh đứng thẳng người, lùi về sau muốn qua đi đỡ tay bà, nghiêm trang, giống như là đột nhiên thay đổi thành người khác một dạng.

"Ông..." Nhậm Tiếu Vi như thế nào cũng đều đã không nghĩ tới, nhiều năm như vậy không gặp, ông ta sau khi gặp lại thái độ đối với chính mình vậy mà là như vậy.

Giải quyết việc chung, giống như là đối với một người xa lạ một dạng sao? Rất không dễ dàng đợi cho ông ta trở về, ông ta vậy mà chỉ coi bà như một người không quen biết!

Nhậm Tiếu Vi ánh mắt nháy mắt liền đỏ.

Đó là bị tức!

Nếu không phải bà hiện tại xương chậu nơi đó đau đến không thể động, nhất định đứng lên hung hăng đến tát ông ta một cái.

"Mẹ!" Lúc này, Tô Thi Thi chạy tới, khẩn trương muốn đi đỡ Nhậm Tiếu Vi.

Nhậm Tiếu Vi vừa thấy là Tô Thi Thi, mặt bá liền trầm, đem tất cả lửa giận đều đã phát đến trên thân cô.

"Đừng đụng chạm tôi!" Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, "Toàn bộ chuyện này đều là cô gây ra?"

Bà vừa rồi hướng tới bọn họ đi tới, đương nhiên thấy được toàn bộ chuyện xảy ra. Bà tận mắt thấy, Hỗ Khải Văn là bị Tô Thi Thi kéo ngã bay qua đây!

"Người phụ nữ này!" Nhậm Tiếu Vi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trước mặt mọi người bị một người đàn ông đụng té ngã trên mặt đất, ném tới cái mông động cũng đều đã động không được, mà còn cái người đầu sỏ gây nên chuyện kia vẫn lại là con dâu hiện tại của mình!

Nhậm Tiếu Vi thật sự muốn giết người tâm đều có rồi!

Bà cho tới bây giờ tao nhã tôn quý, từ khi nào thì thành ra cái loại này làm trò cười cho thiên hạ.

"Mẹ, thực xin lỗi." Tô Thi Thi đứng ở trước mặt Nhậm Tiếu Vi, trong lòng rất không là tư vị.

Mẹ chồng cô bây giờ đến cả chuyện ở trước mặt người ở bên ngoài giả vờ giả vịt cũng đều đã không muốn sao? Hôm nay chuyện này là cô không đúng, nhưng cô thật sự không phải cố ý!

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân. Đám người xúm lại xem lập tức liền tản.

Tô Thi Thi vừa muốn quay đầu, liền thấy đến bên cạnh đi tới một người, đứng ở cạnh cô.

"Mẹ, không có việc gì." Bùi Dịch cởi áo khoác khóa lạitrên người Nhậm Tiếu Vi, rồi sau đó đứng dậy xoa nhẹ lên tóc Tô Thi Thi, nhìn ánh mắt cô, ôn nhu nói.

"Không sợ."

"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi hốc mắt đột nhiên liền mệt mỏi. Không kịp đi chấn kinh anh vì cái gì lại xuất hiện tại nơi này, không kịp đi giải thích, chỉ còn lại có cảm động.

Bùi Dịch không có chậm trễ bất kỳ hành động nào, khom lưng ôm lấy Nhậm Tiếu Vi, không cho bà cơ hội nói chuyện, đi nhanh về phía trước.

"Thi Thi, cho gọi điện thoại bác sĩ Long." Bùi Dịch vừa đi vừa nói.

Tô Thi Thi lập tức gật đầu, cảm động chỉ nghĩ muốn khóc.

Cô biết Bùi Dịch là đang giúp cô giải vây, chẳng thế thì kêu bác sĩ loại chuyện này đều là thư ký Vương làm.

Nhậm Tiếu Vi giống như là còn muốn nói gì, nhưng Bùi Dịch cúi đầu nói một câu, bà lập tức ngậm miệng lại.

"Mẹ, người không có việc gì chứ?" Tô Thi Thi nhìn đến Nhậm Tiếu Vi đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hoảng hốt rồi.

Nhậm Tiếu Vi tuy bảo dưỡng hết sức tốt, nhưng niên tuổi tác dù sao cũng đã ngoài 50. Bị vừa rồi va chạm như vậy, hẳn không thật sự đã xảy ra chuyện đi?

Bị nháo loạn một hồi, Tô Thi Thi liền quên mất chuyện đi tìm Ôn Ngọc rồi, đi theo Bùi Dịch vội vàng đi bệnh viện.

Phía sau bọn họ, cha con Hỗ gia lòng còn sợ hãi nhìn đám người đi xa, song song nhẹ nhàng thở ra.

Hỗ Quân Nhạc nhìn phương xa nói: "Quá khủng bố, con đã nói gặp được cô ấy nhất định không có chuyện tốt. Xem đi, thật sự đã xảy ra chuyện!"

"Quá khủng bố, ta liền biết bị bà ấy nhận ra đây thật đúng là không phải chuyện tốt." Hỗ Khải Văn cũng nói.

Ông cũng không bỏ qua ánh mắt vừa rồi Nhậm Tiếu Vi nhìn chính mình cái loại này.

Ông ta trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua loại ánh mắt này.

Đó là ánh mắt tiêu chuẩn vì yêu thành hận của những người phụ nữ điên mới có!

Hỗ Khải Văn càng nghĩ càng cảm thấy được đáng sợ.

"Cha, người quen biết Đoàn phu nhân?" Hỗ Quân Nhạc nhớ tới một chút chi tiết. Quay đầu kinh ngạc nhìn cha ruột của mình.

"Đoàn phu nhân?" Hỗ Khải Văn vẻ mặt nghi hoặc.

"Đúng vậy. Bà ấy là vợ hiện tại của Đoàn Kế Hùng." Hỗ Quân Nhạc nói.

"Con nói là vợ của ai? Đoàn Kế Hùng? Ông già kia?" Hỗ Khải Văn giống như gặp quỷ một dạng, mặt đều có chút trắng.

"Người phụ nữ kia khẩu vị cũng quá nặng đi?" Hỗ Khải Văn ra sức xoa xoa tay đang nổi da gà, nghĩ tới khi đó chính mình cùng Nhậm Tiếu Vi phát sinh chút chuyện năm đó, bỗng nhiên che miệng lại, thiếu chút nữa không nôn ra.

"Sư phụ Khải Văn!" Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một mảnh hô to. Đám fan kia đã sớm vây đến nhìn thấy Hỗ Khải Văn nôn mửa, còn tưởng rằng ông ta mới vừa rồi bị cái người phụ nữ điên kia xô ngã bị thương, sốt ruột vây quanh lại.

"Xong rồi..." Hỗ Khải Văn muốn chết tâm đều có, hung hăng véo bắp đùi Hỗ Quân Nhạc, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Con như vậy là đào hố giết cha!"

Bận sấp mặt 😭😭😭😭😭😭😭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.