Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 470: Khách không mời mà đến



Thành phố bệnh viện tầng cao nhất trong phòng bệnh VIP1, trợ lý đang hướng Hỗ Sĩ Minh báo cáo tình hình mới xảy ra.

"Theo như lời vệ sĩ nói, Nhị gia cùng Đoàn phu nhân quả thật như là quen biết, nhưng mà hai người quan hệ hẳn là không tốt, Đoàn phu nhân nhìn đến cũng rất tức giận, giống như là kẻ thù giết cha một dạng. Mà Nhị gia đối với Đoàn phu nhân cực kỳ khách khí."

"Quan hệ không tốt?" Hỗ Sĩ Minh nằm ở trên giường bệnh, ngón tay một chút chút vuốt càm, có vẻ đăm chiêu.

Chú hai của hắn, hắn hiểu biết cực kỳ, tuy vô liêm sỉ một chút, nhưng trước mặt người khác vẫn đều đã rất cao lãnh. Hắn gần như có thể tưởng tượng được, lúc ấy tại sân bay, vẻ mắt chú hai của hắn đối mặt Nhậm Tiếu Vi khi đó.

"Nếu thật là như vậy, vậy bọn họ trước đây đã từ là kẻ thù?" Hỗ Sĩ Minh có chút khó hiểu.

Nếu thật sự là cái dạng này, Nhậm Tiếu Vi vì cái gì muốn lén lút đi gặp mặt?

Lúc này, trợ lý cho Hỗ Sĩ Minh nhìn mấy tấm ảnh chụp hiện trường, đang lúc Hỗ Sĩ Minh nhìn đến Nhậm Tiếu Vi hôm nay cách ăn mặc khi đó, trong mắt hiện lên quét xuống hứng thú.

"Kẻ thù?"

Hỗ Sĩ Minh chậm rãi lắc đầu. Nhậm Tiếu Vi đây là cố ý ăn mặc thành fan của ông ta, muốn qua đi tìm chú hai của tính sổ?

"Cậu xác định chú hai gặp được bà ta là trùng hợp?" Hỗ Sĩ Minh ngẩng đầu nhìn trợ lý.

Trợ lý gật đầu: "Hẳn là trùng hợp, khi đó Tô tiểu thư vừa lúc ở sân bay, bị Nhị gia chặn đường đi. Tô tiểu thư tức giận sau đó liền..."

Trợ lý trong lòng cũng là buồn bực không thôi, không biết Tô Thi Thi làm sao có thể có sức lực lớn như vậy, vậy mà đem một người đàn ông trưởng thành quăng phất thiếu chút nữa bay lên.

"Như thế mới giống tác phong làm việc của cô ấy." Hỗ Sĩ Minh nhẹ cười. Tô Thi Thi cái người phụ nữ kia luôn luôn mang đến cho hắn kinh hỉ.

Hắn nghĩ nghĩ, đối với trợ lý khoát tay: "Tiếp tục theo dõi, đừng để cho Nhị gia chạy mất rồi."

Chạy mất rồi...

Trợ lý xấu hổ, rõ ràng là giam lỏng.

Sau khi trợ lý rồi đi, Hỗ Sĩ Minh nằm ở trên giường nhìn trần nhà màu trắng, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

Hắn đột nhiên có phần hối hận, không có tự mình đi sân bay.

"Lúc ấy hẳn là cực kỳ đặc sắc đi?" Hỗ Sĩ Minh khó có được nói.

Tuy hôm nay mới gặp được người phụ nữ kia, nhưng mà giờ phút này hắn vậy mà thật sự có phần bắt đầu nghĩ muốn thấy cô rồi.

Mà lúc này bị hắn nhớ đến Tô Thi Thi, đang theo Bùi Dịch tiến đến bệnh viện.

Nhậm Tiếu Vi nằm ở trên ghế sau, Tô Thi Thi ngồi chồm hổm ở chỗ ngồi khoảng cách trong lúc đó trong chừng bà, sợ bà rơi xuống.

Nhậm Tiếu Vi từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng gắt gao nhếch lên, đau đến hoa mắt chóng mặt.

"Cô cách tôi xa một chút." Nhậm Tiếu Vi không có mở mắt, nhưng bà biết Tô Thi Thi giờ phút này đang ngồi chồm hổm ở bên cạnh nhìn chính mình, trong lòng càng thêm buồn bực.

Nếu không phải cái cô gái nôn nôn nóng nóng này, bà làm sao có thể chật vật như thế? Bà hiện tại vốn dĩ là có thể bắt được Hỗ Khải Văn mà hỏi một câu. Năm đó ông ta vì cái gì liền đi? Bây giờ lại vì cái gì như vậy đối với bà như vậy!

Bà đợi nhiều năm như vậy, rất không dễ dàng mới đợi được cơ hội này, đều bị Tô Thi Thi phá hủy!

Tô Thi Thi có khổ khó nói, ở bên cạnh một cái vẻ chịu tội.

"Cô cách tôi xa một chút." Nhậm Tiếu Vi tăng thêm thanh âm, hận không thể ngồi dậy đem cô đẩy xuống xe.

Tô Thi Thi bất đắc dĩ cực kỳ, nghĩ thầm,rằng, tôi ngược lại là muốn tránh xa một chút, chỗ này thật sự quá nhỏ rồi.

Cô ôn nhu nói: "Mẹ, người nhẫn nhịn một chút, lập tức liền đến bệnh viện rồi."

Nhậm Tiếu Vi một hơi thiếu chút nữa ngồi dậy, rốt cuộc chẳng muốn cùng cô vô nghĩa.

Bùi Dịch chính đang lái xe, nghe đến đó khóe miệng ngoéo... một cái, đồng thời trong lòng cũng có chút đau lòng.

Nhưng một người là mẹ anh, một người là vợ của anh, hai người anh đều đã không nỡ. Nhưng may mà để cho Tô Thi Thi bà mắng một chập cũng tốt, còn hơn để bà giống như trước giấu ở trong lòng càng phiền hơn.

Rất nhanh liền đến bệnh viện, sớm có chuyên gia ở đó chờ, trực tiếp đem Nhậm Tiếu Vi mang đến phòng cấp cứu.

"Có thể hay không cực kỳ nghiêm trọng a?" Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng kín, Tô Thi Thi trong lòng càng ngày càng không nắm chắc, lôi kéo tay Bùi Dịch hỏi.

Bùi Dịch vỗ vỗ bờ vai cô, ôm cô vào trong ngực, ôn nhu nói: "Nếu thật sự có việc, đã sớm đau đến ngất đi thôi, hẳn không thoải mái như thế."

"Thật sự? Anh không phải đang an ủi em chứ?" Tô Thi Thi không quá tin tưởng.

"Bùi phu nhân, đây là kiến thức cơ bản thôi." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Tô Thi Thi:...

Bùi Dịch nói không sai, chẳng đến nửa giờ, cửa phòng phẫu thuật liền mở.

"Bác sĩ, mẹ tôi như thế nào?" Tô Thi Thi lập tức vọt tới, khẩn trương nhìn bác sĩ.

Bùi Dịch sửng sốt một phen, trong mắt hiện lên quét xuống nhu ý.

"Mẹ tôi."

Bùi Dịch cảm thấy được cái xưng hô này siêu cấp dễ nghe.

"Bùi phu nhân, người không cần quá lo lắng. Đoàn phu nhân là nứt xương rất nhỏ, có vài chỗ bầm tím, cần tĩnh dưỡng nửa tháng, không có vấn đề lớn." Bác sĩ cung kính nói.

"Vậy là tốt rồi." Tô Thi Thi nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, tuy vừa rồi Bùi Dịch an ủi cô không có việc gì, nhưng mà cô luôn luôn lo lắng, giờ phút này nghe được bác sĩ nói như vậy mới an tâm.

Lúc này, y tá đã phụ giúp Nhậm Tiếu Vi ra ngoài, Tô Thi Thi mới vừa muốn tiến lên, liền nghe Nhậm Tiếu Vi nằm ở trên giường bệnh nhàn nhạt nói: "Cô không cần đến đây, Hồng Cầm lập tức liền đến rồi."

Tô Thi Thi thân thể mạnh cứng đờ, đi lên cũng không phải, lùi lại cũng không xong.

Nhậm Tiếu Vi tuy không có giống vừa rồi ở trên xe ngữ khí ác liệt như vậy, nhưng mà thái độ của bà như vậy không nóng không lạnh, tuyên bố là đối với cô xa cách.

"Vợ yêu à, mẹ quen Dì Hồng chăm sóc rồi." Bùi Dịch đương nhiên muốn thay Tô Thi Thi giải vây, đi tới ôn nhu nói.

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt đen lại, nhìn con trai liếc mắt một cái, tức giận nói: "Con cũng không cần đến đây, ta có Hồng Cầm là đủ rồi."

Sau đó... Bùi tiên sinh cùng Bùi phu nhân đã bị đuổi ra ngoài.

Đứng ở cửa phòng bệnh, Tô Thi Thi nhìn thoáng qua Bùi Dịch cũng giống cô bị đuổi ra ngoài, thở dài.

"Thật có lỗi, liên lụy anh rồi."

"Vậy em tính toán như thế nào bồi thường anh?" Bùi Dịch ôm eo cô kéo sát vào mình, ghé sát vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi.

Tô Thi Thi khóe miệng rút một phen, người này cũng thật là được một tấc lại muốn tiến một thước rồi.

"Em đây là nói lời khách sáo, không biết sao?"

"Anh đây cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, phu nhân không cần để ở trong lòng." Bùi Dịch biết nghe lời phải nói.

Tô Thi Thi ngậm miệng.

Được rồi, cô cho tới bây giờ chưa từng nói thắng anh.

Tô Thi Thi để cho Bùi Dịch đợi ở trong bệnh viện, chính mình trở về nhà, tính toán chuẩn bị một số đồ dùng cần ban đêm đem đến.

Tuy Nhậm Tiếu Vi không muốn gặp cô, nhưng mà cô thân là con dâu nên làm tròn bổn phận. Huống chi bây giờ Nhậm Tiếu Vi bị thương, cô có trách nhiệm rất lớn.

Chỉ là khi cô cầm ít đồ đạc trở lại bệnh viện thời điểm, tại cửa phòng bệnh đột nhiên nghe đến bên trong truyền đến tiếng động lớn tiếng ồn ào.

Nghe, đều là tiếng của phụ nữ.

Tô Thi Thi trong lòng nghi hoặc không thôi, đẩy cửa ra đi đến tiến vào, đúng là vừa mới đi vào liền ngây ngẩn cả người.

"Tô Thi Thi?" Phía trước truyền tới giọng một người phụ nữ khàn khàn, sau đó người nọ liền hướng tới Tô Thi Thi vọt đến.

"Đoàn Ngọc Lộ?" Tô Thi Thi đều nhanh quên người phụ này, không nghĩ tới cô ta vậy mà lại tới bệnh viện.

Đòan Ngọc Lộ vọt tới trước mặt Tô Thi Thi, lại quay đầu hướng bên trong kêu hô: "Chị, Tô Thi Thi đến rồi, chị mau ra đây!"

Đòan Ngọc Tường cũng đến đây?

Tô Thi Thi nhìn người trước mắt bị mất hai cái răng cửa, cười đến âm âm u u Đoàn Ngọc Lộ, không biết chính mình nên dùng cái biểu tình gì.

Hai vị cùng cha khác mẹ này, thật đúng là biết nắm chắc thời cơ nha!

"Tô Thi Thi, nơi này có chúng tôi rồi không cần đến cô!" Đoàn Ngọc Lộ đối với Tô Thi Thi trực tiếp nói.

Lời của cô ta vừa mới vang lên, nằm ở VIP trong phòng Nhậm Tiếu Vi liền lập tức ho khan một tiếng, tức giận đến đều đầu muốn bôac khói rồi.

"Thi Thi, cô vào đây." Bên trong truyền đến giọng Nhậm Tiếu Vi không hề tính suy yếu.

Tô Thi Thi đau đầu cực kỳ.

Mẹ chồng cô đây là muốn coi cô như khiêng chắn sao!

Up và up chả có thời gian đọc lại. Mà mạng với mẽo up hoài mà ko lên 😭😭😭😭😭😭😭

Mọi người ngủ ngon~!~

Ngoài trời đang mưa kia 😊😊😊

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.