Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 485: Bất an



"Bùi tiên sinh Bùi phu nhân đến rồi!" Các phóng viên vừa thấy Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi đến, lập tức đón chào.

Vẫn như cũ là đèn flash chói mắt, còn có trăm ngàn câu hỏi ập tới. Tô Thi Thi cười đến mặt đều đã cứng ngắc, khóe mắt cũng đang giật giật.

"Đúng là làm minh tinh thật không dễ dàng ha." Tô Thi Thi ở trong lòng cảm thán.

May mà có Bùi Dịch đang ở bên cạnh, thay cô chặn đa số những ánh đèn flash kia.

Bùi Dịch mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt đưa mắt nhìn phóng viên, những phóng viên này một đám liền sợ tới mức lui về sau, vốn dĩ còn đang muốn hỏi vài chuyện tạm thời cũng không dám hỏi.

Tô Thi Thi ngầm bội phục, đi theo Bùi Dịch hướng tới sảnh bên trong bữa tiệc đi đến.

Vừa ra khỏi thang máy VIP chính cửa lớn sảnh chính của bữa tiệc. Sớm đã có thư ký Vương và vệ sĩ đang ở nơi đó chờ đón, lúc này đều đã đi tới, chặn phóng viên.

Đổng Tiêu Tiêu làm trợ lý cho Tô Thi Thi, hôm nay cũng đến. Tiểu nha đầu kia mặc một bộ lễ phục mà rượu nho đứng ở bên người thư ký Vương, nhìn ra được cô cũng cực kỳ khẩn trương.

Tô Thi Thi nhìn đến phía trước cửa gỗ lớn khắc hoa màu ngà đang đóng chặt, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác không rõ nói không nên lời.

Đã từng, cô cũng ảo tưởng qua có một ngày chính mình có thể tham dự những bữa tiệc như thế này. Nhưng cô quả thật không nghĩ tới, chính mình sẽ cùng Bùi Dịch người đàn ông xuấc sắc như vậy ở bên nhau, hơn nữa cùng nhau tham dự.

"Khẩn trương sao?" Bùi Dịch ghé sát vào bên tai Tô Thi Thi, trêu ghẹo nói.

Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, tỉnh bơ nói: "Em như thế nào cảm giác người nào đó lòng bàn tay đang đổ mồ hôi ta?"

"Em, cái người phụ nữ này.." Bùi Dịch không nói gì.

Tô Thi Thi thắng thế, cười trộm một phen, đi theo Bùi Dịch cùng nhau đi về phía trước.

Thư ký Vương mở ra cửa gỗ khắc hoa.

Chỉ nghe nhẹ nhàng một thanh âm vang lên, cửa gỗ trước mắt từ từ mở ra, tầm mắt mở rộng thêm.

Giờ khắc này, Tô Thi Thi cảm giác được bên trong cái thế giới náo nhiệt kia đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người giống như đều đang hướng về phía cửa nhìn qua.

Trên thực tế cũng là như vậy.

Bên trong sảnh lớn của bữa tiệc mọi người đang nói chuyện với nhau, lúc này đều đem ánh mắt rơi vào cửa, lẳng lặng nhìn hai nhân vật chính này.

Tô Thi Thi thẳng lưng ưỡng ngực, quay đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Bùi Dịch, cùng anh đi vào.

Cô hôm nay, cô hôm nay mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt lộ vai, nhưng chỗ cổ là dùng trân châu vây khởi cổ áo, tao nhã lại không mất gợi cảm.

Đang cùng mọi người nói chuyện với nhau Hỗ Sĩ Minh quay đầu nhìn đến Tô Thi Thi khi đó, rõ ràng sửng sốt một phen, trong mắt hiện lên quét xuống kinh diễm.

Hắn không phải lần đầu tiên nhìn đến Tô Thi Thi mặc lễ phục, nhưng hôm nay bộ lễ phụ cô mặc này đem cổ toàn bộ che lấp lại lộ vai, nhưng không hiểu sao lại lộ ra một cỗ cấm dục gợi cảm, làm cho người ta thân thể tất cả đều nóng lên.

Bỗng nhiên, một ánh mắt lành lạnh bắn qua rơi vào trên người Hỗ Sĩ Minh.

Bùi Dịch mặt lạnh như tiền nhìn Hỗ Sĩ Minh, trong mắt mang theo nhàn nhạt cảnh cáo.

Hỗ Sĩ Minh hơi sững sờ, lập tức lộ ra một cái đại đại tươi cười, khiêu khích nghiêng đầu nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, nhìn về phía Tô Thi Thi ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Bùi Dịch nhíu mày, kéo tay Tô Thi Thi, cùng cô thay đổi phương hướng, chặn ánh mắt Hỗ Sĩ Minh.

Hỗ Sĩ Minh khóe miệng rút gân co giật, rất không chấp nhất loại hành vi ngây thơ này của anh.

"Làm sao vậy?" Tô Thi Thi nhìn đến động tác của Bùi Dịch, ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi.

"Nhìn đến một con ruồi, không có gì chuyện gì lớn."

Tô Thi Thi:...

Cô mơ hồ nhớ tới vừa rồi Bùi Dịch hình như đang nhìn hướng sảnh đông yến hội... Cô hướng qua bên kia xem thử, rõ ràng gặp được ánh mắt Hỗ Sĩ Minh.

"Ruồi bọ..." Tô Thi Thi trong lòng tràn ra một trận ác hàn.

Bùi tiên sinh cách anh hình dung - - thật đúng là chuẩn xác nha! Lúc này Hỗ Sĩ Minh tươi cười, quả thật khiến người ta chán ghét.

Bỗng nhiên, Tô Thi Thi cảm giác trên người ấm áp, Bùi Dịch nắm ở đầu vai cô. Ngay sau đó, cô liền nghe đến Bùi Dịch theo người lên tiếng chào hỏi.

"Hồng gia. Hồng tiên sinh." Bùi Dịch hướng phía trước hơi hơi gật đầu, thái độ cực kì cung kính.

Lão già này cũng đến đây?

Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, trên mặt lập tức bày ra tươi cười, hướng tới Hồng gia cùng Hồng Hưng Nhiên lên tiếng chào hỏi.

"Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân, các người quả nhiên cực kỳ xứng đôi." Hồng gia giơ lên cái ly, cùng Bùi Dịch cụng ly một cái, cười toe toét như phật Di Lặc một dạng.

Tô Thi Thi cười đáp lại, trong lòng lại một chút cũng không thả lỏng.

Cô hiện tại đã cơ bản hiểu rõ ràng tính cách những nhân vật lớn ở Bắc Kinh này, vị Hồng gia này từ đầu chính là Tiếu Diện Hổ.

Tuy bây giờ công trình thôn Thành Trung ông ta không có chính thức ra mặt, nhưng Bùi Dịch từng nhắc đến với cô, ông ta bây giờ đạt được lợi ích tối đa.

Có thể thấy được, lão hồ ly này có bao nhiêu lợi hại rồi. Chẳng những cùng Bùi Dịch hợp tác, cũng cùng Hỗ gia, thậm chí về sau công ty Phi Tầm hợp tác, quả thực là ăn hết.

Hồng gia cũng không có theo chân bọn họ tán gẫu rất nhiều, lên tiếng chào hỏi, liền đi gặp các Lão Bằng Hữu khác rồi.

Hồng Hưng Nhiên đối với Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cảm tình không tệ, trái lại theo chân bọn họ hàn huyên nhiều vài câu.

Chờ bọn họ đi rồi, Bùi Dịch đối với Tô Thi Thi nhỏ giọng nói: "Hồng gia không thể đắc tội, chỉ cần cho nhiều ích lợi, hắn là có thể hợp tác đứng chung thuyền, nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn."

Tô Thi Thi sửng sốt, không biết Bùi Dịch vì cái gì bỗng nhiên nói với cô những thứ này.

Cô yên lặng gật đầu: "Em nhớ kỹ."

Mặc kệ Bùi Dịch vì cái gì nói cho cô việc này, cô biết nhất định anh là có lý do riêng. Cô cực kỳ dụng tâm nhớ kỹ.

Tô Thi Thi phát hiện, bây giờ Lễ Chúc Mừng, thật là toàn bộ nhân vật có uy tín danh dự ở Bắc Kinh đều đến đây. Không chỉ vậy mà còn có những nhân vật trong thương giới, còn có lãnh đạo các cấp, ví như nói bị người ngoài biết, khẳng định muốn dọa nhiều người sợ chết khiếp.

"Người của Lan gia cũng tới rồi hả?" Tô Thi Thi nhìn đến vị đương gia của Lan gia cũng đến đây, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Quả thật có chút bất ngờ. Đi chào hỏi." Bùi Dịch nói xong liền lôi kéo Tô Thi Thi hướng tới Lan gia gia chủ đi đến.

Đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, xem ra muốn so với cha ruột của Tô Thi Thi Đoàn Chấn Ba còn muốn nhỏ hơn hai tuổi, toàn thân màu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu chàm, vẻ mặt hiền lành lạnh nhạt cười.

"Chú Lan." Bùi Dịch đối với Lan Viễn Tân thái độ khách khí, "Đây là vợ cháu."

"Chú Lan." Tô Thi Thi cười lên tiếng chào hỏi.

"Tiểu Dịch, Thi Thi." Lan Viễn Tân cười gật gật đầu. Có thể nhìn ra được, thái độ của người này đối với Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng không tệ.

Tô Thi Thi âm thầm ghi nhớ kỹ, Lan gia có lẽ tương lai cũng có thể trở thành bằng hữu.

Bùi Dịch cùng Lan Viễn Tân hàn huyên hai câu, liền mang theo Tô Thi Thi đi nơi khác.

"Lan gia này mười mấy năm công danh lợi lộc tâm dần dần nhạt. Là bạn cũng chưa chắc là bạn, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên đi trêu chọc. Nhưng cũng không cần quá mức lo lắng bọn họ." Bùi Dịch nhẹ giọng nói.

Tô Thi Thi gật đầu, ghi nhớ kỹ, đồng thời trong lòng nghi hoặc cũng càng lúc càng lớn.

Bùi Dịch đây là đang mang theo cô đi giới thiệu với mọi người sao?

Sau đó, Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi ở trong bữa tiệc này rất nhiều người vật đều đã chào hỏi.

Tô Thi Thi trong lòng cái nghi hoặc cơ bản càng thêm khẳng định, đồng thời càng ngày càng bất an.

Đợi cho mọi người chào hỏi không sai biệt lắm, Tô Thi Thi lặng lẽ giữ chặt Bùi Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Anh có phải còn có chuyện gì gạt em hay không?"

Bùi Dịch nhẹ cười: "Tại sao có thể nghĩ như vậy?"

"Vậy anh sao lại..." Tô Thi Thi nhìn nhìn bốn phía, hôm nay Tứ Đại Gia Tộc mọi người đến đây, lại vẫn có rất nhiều nhân vật quan trọng. Ngoại trừ Đoàn gia cùng người của Hỗ gia, Bùi Dịch gần như đều đã lôi kéo cô lần lượt chào hỏi mấy lần, này còn gọi không có việc gì?

Bùi Dịch nhéo hạ mặt cô, nhỏ giọng nói: "Em là vợ của anh, anh hi vọng em có thể cùng đến trong thế giới của anh đây hiểu biết nhiều hơn. Những thứ này đều là là xã giao bình thường, liền tính không cần thiết, nhưng phòng bị trước sẽ càn tốt hơn."

Tô Thi Thi chớp chớp đôi mắt. Cô không thể không thừa nhận, Bùi tiên sinh lời nói này, nói được so với nói lời tâm tình nghe cũng không tồi.

Nhưng trong lòng cô cảm thấy được có chút bất an.

Mà bất an này, khi Hỗ Sĩ Minh lên đài diễn thuyết thời điểm, chiếm được một phần chứng thật.

"Tiếp theo, xin mời Tô tiểu thư lên sân khấu phát biểu." Hỗ Sĩ Minh hướng tới Tô Thi Thi cười đến đặc biệt đáng đánh đòn.

Tô Thi Thi quả đấm căng thẳng, theo bản năng nhìn thoáng qua Bùi Dịch.

Trước đó từ đầu liền không có cái phần này, Tô Thi Thi cô ngoại trừ là vợ của Bùi Dịch, từ đầu liền không có tư cách khác lên sân khấu nói chuyện.

Hỗ Sĩ Minh tới cùng muốn làm cái gì!

"Anh với em cùng đi." Bùi Dịch cầm tay Tô Thi Thi, dáng vẻ bảo hộ cực kỳ rõ ràng.

Tô Thi Thi không có phát hiện, sâu trong mắt của anh quét xuống thần sắc lo lắng.

Cả nhà sáng hảo ~!~

😄😄😄😄😄😄😄😄😄😄😄

Hôm qua bận ăn chơi ko rảnh đăng, mai với mốt cũng thế. Nên hôm nay cố gắng thôi ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.