"Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân." Cục trưởng là một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng thái độ coi như khách khí.
Bùi Dịch hơi hơi che ở trước mặt Tô Thi Thi, đối với đoàn người lên tiếng chào hỏi: "Cục trưởng Vương, bí thư Lý, chủ nhiệm Hồng."
"Bùi tiên sinh cùng phu nhân của người tình cảm thật tốt." Bí thư Lý cười đánh tan bầu không khí căng thẳng, câu nói tiếp theo liền nghiêm túc lên, "Nhưng bây giờ chuyện này, chúng ta vẫn lại là muốn làm việc công."
Hắn nói xong nhìn thoáng qua bên ngoài: "Nhiều người đang theo dõi như vậy."
"Đây là đương nhiên. Tôi chỉ là theo giúp vợ tôi cùng đến đây, cô ấy nhát gan, có chỗ không đúng, mong rằng các vị lãnh đạo thông cảm." Bùi Dịch không mặn không nhạt nói
Tô Thi Thi âm thầm quan sát đến, trong lòng không phải rất thích xem.
Những người này mặt ngoài khách khí, nhưng trên thực tế lời nói đối với bọn họ rất không lợi.
Tô Thi Thi hoài nghi, có thể là có người giật dây từ trước. Cô hiện tại cơ bản đã có thể khẳng định, Hỗ Sĩ Minh bỏ công lớn như vậy mạnh mẽ hãm hại chính mình, chỉ sợ có chứng cứ xác thực.
Dưới tình huống chứng cớ vô cùng xác thực, liền tính Bùi Dịch mặt mũi có lớn, phỏng chừng cũng không không dễ giải quyết rồi. Huống chi, cô từ trước đến nay làm việc luôn tuân theo lẽ công bằng, không thích Bùi Dịch đi cửa sau.
Nghĩ như vậy, bên này Bùi Dịch cùng vài vị lãnh đạo đã đi đến cùng một suy nghĩ.
"Anh không thể đi vào cùng em." Bùi Dịch sờ soạng mặt Tô Thi Thi, ôn nhu nói, "Anh ở ngoài cửa phòng thẩm vấn đợi em, em muốn thấy anh, chỉ cần gọi một tiếng anh có thể nghe được."
Tô Thi Thi hốc mắt bỗng dưng đỏ, vội vàng tựa đầu lườm đến một bên, gật gật đầu: "Em biết, anh không cần quá lo lắng, em không yếu đuối như thế."
"Ngoan. Hỏi em cái gì liền nói cái đó, không cần sợ." Bùi Dịch đưa Tô Thi Thi đến cửa phòng thẩm vấn, lo lắng nói, "Anh ở bên ngoài."
Tô Thi Thi cảm thấy được lúc này Bùi Dịch thật sự rất dong dài, dong dài để cho cô khổ sở nghĩ muốn rơi nước mắt.
Cô gật gật đầu, xoay người liền hướng tới phòng thẩm vấn đi đến, không dám quay đầu lại.
"Bùi tiên sinh, người không cần lo lắng. Chỉ là phối hợp thẩm vấn, chúng tôi hẳn không đối với Bùi phu nhân làm cái gì." Vị chủ nhiệm Hồng kia nhìn đến điệu bộ của cặp vợ chồng son này, không khỏi cảm thấy được bọn họ có phần chuyện bé xé ra to rồi.
Bùi Dịch nhàn nhạt ừ một tiếng, đi đến ghế tựa ngoài phòng thẩm vấn ngồi xuống, không nói thêm gì.
Những người này biết cái gì, anh chỉ là đau lòng vợ yêu của anh.
Bùi Dịch sau khi ngồi xuống, tiện cầm ra điện thoại cùng mấy người Tần Phong liên hệ, các biện pháp khẩn cấp rất nhanh liền khởi động rồi.
Bên trong phòng thẩm vấn, Tô Thi Thi cũng không có bị đãi ngộ không công bằng. Ngược lại, vị sĩ quan cảnh sát thẩm vấn cô cực kỳ khách khí, hỏi vấn đề cũng đều là những chuyện rất bình thường.
"Là ngoại hành lang đoạn đường sơn 33 xảy ra vấn đề, phải không?" Tô Thi Thi đợi vị sĩ quan cảnh sát hỏi xong, xác nhận một lần.
"Phải. Có người báo công trình trang hoàng của các vị có vấn đề, khi kiểm tra đo lường, đoạn đường số 33 mặt tường foóc-man-đê-hít cùng với một số thành phần gây hại có trị số vượt chỉ tiêu."
Tô Thi Thi tâm chìm đến đáy cốc, nhớ tới chuyện đã xảy ra.
Vốn là trong kho hàng sơn không cánh mà bay, về sau sơn bổ sung được đưa đến, ngày đó Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên bị bắt cóc. Tô Thi Thi muốn vội vàng trở về kiểm tra sơn, lại bị người không quen biết kia dẫn vòng quanh Bắc kinh đi vòng vòng trọn vẹn một buổi chiều.
Khi đó, muốn thi công đúng là đoạn đường số 33.
Toàn bộ, toàn bộ, đều đã rõ ràng rồi.
"Thật sự là trăm phương ngàn kế ha." Tô Thi Thi trong lòng thật lạnh, thật lạnh. Chỉ là cô vẫn lại là không nghĩ ra, khi đó cô dùng dụng cụ kiểm tra đo lường hai lần, đều không có vấn đề, làm sao có thể lại...
"Tiêu Tiêu..." Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới tình cảnh vừa rồi tại sảnh yến hội cùng Đổng Tiêu Tiêu đối diện khi đó, toàn thân giống như bị người dùng nước lạnh tạt vào giữa trời đông giá rét, lạnh thấu tim.
Muốn nói sơ hở duy nhất, chính là những cái dụng cụ này bị người ta động qua tay chân rồi.
"Bùi phu nhân, kỳ thật người không cần quá lo lắng, chất lượng vấn đề không phải quá nghiêm trọng." Vị sĩ quan cảnh sát thẩm vấn kia thấy Tô Thi Thi sắc mặt rất khó xem, vội an ủi.
Tô Thi Thi nghĩ muốn bài trừ một nụ cười tươi tắn, nhưng mà như thế nào cũng đều làm không được.
Đúng vậy, không phải cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng đủ để hủy đi một Thiết Kế Sư, đủ để hủy đi công ty trang hoàng nhỏ của cô rồi.
Đó là mộng tưởng cô cùng sư huynh còn có Ôn Ngọc ba người, cô hiện tại bị bắt đến đây, còn không biết sư huynh cô cùng Ôn Ngọc gấp thành bộ dáng gì nữa rồi.
"Bùi phu nhân, dựa theo trình tự, tôi còn là còn muốn hỏi người một chút vấn đề khác." Vị sĩ quan kia dừng một chút, hỏi, "Chuyện này, Bùi tiên sinh biết rõ sao?"
Tô Thi Thi mặt mạnh trầm tiếp xuống, nhìn hắn một cái, nói: "Tôi không biết trình tự gì đó của các người, nhưng vì cái gì lại hỏi tôi vấn đề này. Tôi cảm thấy được, nếu các người thật sự muốn hỏi, các người nên trực tiếp đến hỏi Bùi Dịch. Tuy anh ấy là chồng của tôi, nhưng công trình trang hoàng ngoại hành lang nhận thầu là Sunshine, anh như vậy hỏi không thích hợp."
"Bùi phu nhân người đừng hiểu lầm. Bởi vì các người quan hệ đặc biệt, cho nên chúng tôi tất phải hỏi vấn đề này." Vị sĩ quan kia giải thích nói.
Tuy thái độ của hắn khách khí, nhưng Tô Thi Thi tâm vẫn lại là càng ngày càng khẩn trương.
Cô biết, mục đích cuối cùng của bọn họ, chính là Bùi Dịch.
Cô không thể theo ý của bọn họ nói.
"Cái vấn đề khác, chờ luật sư của tôi đến đây rồi nói sau." Tô Thi Thi nói xong, tiện không lại mở miệng.
Cô vừa rồi trả lời, cũng bất quá là muốn biết rõ ràng chuyện đã xảy ra mà thôi.
Không quá vài phút, luật sư riêng của xây dựng Tiệp Khắc đã tới rồi. Có người đến hỗ trợ, Tô Thi Thi áp lực giảm đi rất nhiều. Nhưng vẫn không thể để cho cô cùng Bùi Dịch gặp mặt.
Bùi Dịch vẫn đợi ở bên ngoài, ngẫu nhiên đứng ở trong hành lang cùng Tống Trọng Hạo còn có Tần Phong bọn họ gọi hai cú điện thoại, giọng rất lớn, Tô Thi Thi có thể nghe được rất rõ ràng.
Tô Thi Thi khóe miệng cong cong, tâm tình thả lỏng một chút.
"Người đàn ông này nếu là biết chính mình vừa rồi gọi điện thoại bộ dáng rất giống thôn phụ vào thành, phỏng chừng sẽ tức chết đi." Tô Thi Thi vụng trộm nghĩ.
Không biết qua bao lâu, luật sư tiến vào, nói cho Tô Thi Thi một cái tin xấu.
"Bùi phu nhân, người tạm thời không thể nộp tiền bảo lãnh, khả năng phải để người ủy khuất hai ngày rồi." Luật sư khó xử nói.
Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, nhưng trong lòng cũng có chuẩn bị, lắc lắc đầu: "Vậy có tin tức tốt sao?"
Luật sư không nói gì, chỉ là hướng tới cửa nhìn thoáng qua.
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, đi tới một cái bóng dáng cao lớn.
"Tin tức tốt chính là, anh có thể tiến vào với em." Bùi Dịch đứng ở cửa, nhàn nhạt nói.
"Ngốc." Tô Thi Thi cười nói.
Bùi Dịch hướng tới luật sư liếc mắt ra hiệu. Luật sư gật đầu, lập tức ra ngoài giúp Tô Thi Thi tìm chứng cớ có lợi.
Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch đang đi về phía mình, chậm rãi hỏi: "Có phải không khả năng thắng kiện lần này rồi hay không?"
Tựa như vị sĩ quan kia đã nói, chuyện này cũng không phải cực kỳ nghiêm trọng, nhưng đầy đủ hủy diệt cô.
Một khi tội danh thành lập, như thế, thanh danh Sunshine sẽ sụp đổ, lúc trước kiên trì muốn dùng công ty cô, Bùi Dịch cũng không tránh phải việc thanh danh bị hủy hoại.
Bùi Dịch xem biểu tình của cô, liền biết cô bé ngốc này đang suy nghĩ cái gì, ôn nhu nói: "Công trình ngoại hành lang không phải em phụ trách, liền không đơn thuần là đoạn đường số 33 xảy ra chuyện. Tất cả công trình đều sẽ bị chậm trễ bàn giao. Em không cần tự trách, mục đích của bọn hắn, vẫn đều là anh."
Tô Thi Thi cúi đầu không nói gì.
Hỗ Sĩ Minh bây giờ quả thật đầy đủ ngoan độc, hắn biết rõ Tô Thi Thi để ý Bùi Dịch, cũng biết Bùi Dịch sẽ vì Tô Thi Thi làm bất cứ chuyện gì, lại cứ để cho Tô Thi Thi phụ trách công trình rồi gây ra vấn đề, đây là một hòn đá ném hai chim.
Thật lâu sau, Tô Thi Thi nói: "Em nghĩ muốn gặp mặt cô ta."
Bùi Dịch sửng sốt, đoán được Tô Thi Thi nói hẳn là Đổng Tiêu Tiêu, gật gật đầu: "Anh đây an bài."