Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 535: Phá sản



"Tô Thi Thi mày là kẻ tiện nhân, mày vì cái gì muốn đem cổ phần công ty của mày đang nắm giữ kia bán đi, chẳng thế thì Hỗ Sĩ Minh sao lại có thể thừa dịp nhảy vào!" Đoàn Chấn Ba nói còn chưa nói xong, điện thoại đã bị đoạt đi rồi, truyền đến tiếng Đoàn Kế Hùng chửi ầm lên.

Tô Thi Thi vẻ mặt cũng chưa đổi, liền cúp điện thoại, rất nhanh đưa số điện thoại của bọn họ đều đã kéo vào sổ đen.

Lập tức gọi điện thoại cho Tần Phong.

"Đoàn thị hiện tại tình huống như thế nào?" Tô Thi Thi hỏi.

"Vùng vẫy chờ chết, Hỗ Sĩ Minh để mắt Đoàn gia cũng không phải một ngày hai ngày rồi. May mắn anh thời gian trước đem cổ phần công ty em đang nắm giữ bán ra rồi. Như thế nào, bọn họ tìm em rồi hả?" Tần Phong cười nói.

"Uh"m, mới vừa gọi điện thoại đến mắng nè." Tô Thi Thi xoa xoa mi tâm, "Vậy số tiền đó anh giúp tôi đem cúng đi. Lúc trước nói muốn quyên góp, coi như tích đức rồi."

Tô Thi Thi nói một câu sau cùng, đem lời Tần Phong muốn phản đối cho đổ trở về.

Cô nghĩ đến Đoàn Ngọc Lộ rơi xuống biển hiện giờ vẫn không rõ sống chết, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, trong lòng thổn thức không thôi.

Tần Phong không nói cái gì nữa, dặn cô đừng quá lo lắng, liền cúp điện thoại.

Tô Thi Thi vừa muốn cất điện thoại, lại có cuộc gọi khác gọi đén. Là một số xa lạ.

Tô Thi Thi không cần nghĩ cũng đều có thể đoán được đây khẳng định là cha con Đoàn gia kia gọi tới, yên lặng cắt đứt.

Đoàn gia, đã không có quan hệ gì với cô. Bọn họ đi đến một bước này, đều là gieo gió gặt bão.

"Phú Quý quen, sẽ rất sợ sống những ngày tháng của người nghèo đi." Tô Thi Thi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời.

Nhìn trời mây tán mây tụ, cho dù phía trước đường xá người người qua lại tấp nập, tâm tình vẫn như cũ bằng phẳng.

Cô đến Sunshine thời điểm, Tịch Thanh Vinh chính đang ở trong phòng làm việc chờ cô.

"Ghi âm huỷ bỏ rồi!" Tịch Thanh Vinh vừa thấy Tô Thi Thi đến liền lập tức nói.

"Haizz!" Tô Thi Thi rất lớn nhẹ nhàng thở ra, tự đáy lòng cảm tạ, "Luật sư Tịch, vất vả cho ông rồi."

"Bùi phu nhân đừng nói vậy. Tôi có hôm nay, đều là Bùi tổng đề bạt, những chuyện này đều là cần phải vậy." Tịch Thanh Vinh nói, "Bất quá tình huống hiện tại đối với chúng ta vẫn như cũ không làm sao tốt cả. Hỗ Sĩ Minh đã bắt đầu hành động, hiện ở mọi phương diện áp lực đều đã rất lớn."

"Tôi biết. Phương diện tiền bạc tôi sẽ nghĩ biện pháp, bất luận như thế nào, nhất định phải khiêng trì đến khi mở phiên toà." Tô Thi Thi nói.

"Tôi hiểu rõ." Tịch Thanh Vinh thở dài, "Chỉ là cách làm này của hắn không biết hại bao nhiêu người, thật sự là làm bậy mà!"

Lúc này mới một ngày thời gian, liền có vài công ty phá sản. Mọi người mới biết được Hỗ gia đáng sợ.

Liền ngay cả người của Hồng gia cùng Lan gia nghe nói, đều đã cực kỳ chấn kinh.

"Cá chết lưới rách phải không? Được rồi, xem ai là con cá chết kia!" Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống ngoan độc.

Tịch Thanh Vinh thấy giật nảy mình run lẩy bẩy. Quả nhiên là vật họp theo loài, người phụ nữ Bùi Dịch nhìn trúng, làm sao có thể đơn giản.

"Luật sư Tịch, tôi nghĩ muốn phiền toái ông giúp tôi làm vài chuyện." Tô Thi Thi ngồi đến trên ghế dựa, trầm giọng nói.

Tịch Thanh Vinh thần sắc nhất thời nghiêm túc lên. Một lúc sau, mày của ông nhíu lại thành chữ  xuyên (川), chậm rãi lắc đầu: "Bùi Dịch để cho chính mình đi mạo hiểm, chính là không nghĩ muốn các người liên lụy vào tới.  Nhưng người làm như vậy..."

"Luật sư Tịch, tôi biết chính mình đang làm cái gì. Ông tạm thời không được nói cho anh ấy biết những thứ này." Tô Thi Thi nói xong, nhẹ cười, "Bất quá, anh ấy hẳn là cũng đoán dược không sai biệt lắm rồi."

Tựa như cô hiểu biết Bùi Dịch, Bùi Dịch đồng dạng hiểu biết cô.

"Vậy được rồi." Tịch Thanh Vinh bất đắc dĩ quay đầu, thu thập xong văn kiện, "Sau hai tuần mở phiên toà. Hỗ Sĩ Minh hiện tại giống người điên một dạng chèn ép, những người ban đầu tính toán giúp chúng ta phỏng chừng đều đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Tô Thi Thi trầm mặc gật đầu, đưa ông ra ngoài.

Trận này không có khói thuốc súng, thật sự đánh không được.

Sunshine cũng so với bình thường quạnh quẽ rất nhiều, trừ bỏ mấy Thiết Kế Sư quan hệ tốt, rất nhiều người đều đã rời đi. Tống Trọng Hạo cũng đi nước ngoài, Ôn Ngọc tại giúp Tô Thi Thi nơi nơi thu thập tin tức, cũng không ở công ty.

Tô Thi Thi nhìn văn phòng trống trải mà lạnh lùng, âm thầm cổ vũ chính mình: "Chịu đựng, sắp qua rồi!"

Mọi người ở đây cho rằng Tô Thi Thi sẽ vì Bùi Dịch làm chút gì thời điểm, cô vậy mà vẫn ngốc ở trong công ty. Ăn uống nghỉ ngơi đều ở công ty, nơi nào đều cũng không có đi.

Trong phòng giam giữ, Tần Phong đang cùng Bùi Dịch oán giận.

"Tôi vẫn rất tò mò, đứng sau lưng các người tới cùng là cái gì? Có phải trời sập xuống thời điểm, thứ kia có thể giúp nhóm người các người đứng vững hay không?" Tần Phong đi qua đi lại phía sau Bùi Dịch nói

Bùi Dịch cũng không ngẩng đầu, tiếp tục lật chuyển sách trên tay.

Tần Phong để sát vào vừa thấy, phát hiện gia hỏa này vậy mà đang xem《 tư bản luận 》, nhớ tới lần trước chuyện cái máy tính kia, giận dễ sợ.

"Bùi Dịch, bên ngoài long trời lở đất, cậu như thế nào lại vẫn có thể bảo trì bình thản như thế? Còn có cô vợ nhà cậu, vậy mà dọn đến trong công ty ở rồi, cửa lớn vừa đóng, mắt điếc tai ngơ những chuyện bên ngoài cửa. Các người thật đúng là vợ chồng ha, thực bảo trì bình thản!"

"Ở trong công ty đi?" Bùi Dịch mạnh ngẩng đầu, lông mi nhéo một cái, "Cô ấy vì cái gì ở lại trong công ty?"

"Ách..." Tần Phong thiếu chút nữa tát mình một cái. Cái gì kêu họa từ ở miệng mà ra, chính là đây!

"Chắc là công việc có vẻ bận rộn đi." Tần Phong khô cằn nói.

Bùi Dịch hiển nhiên không tin.

Nhiều công ty đóng cửa như vậy, tình huống của Sunshine có thể tốt hơn chỗ nào? Loại lấy cớ do công việc bận rộn này,  đến kẻ ngốc cũng không tín.

"Tần Phong, cậu tốt nhất thành thật nói cho tôi biết!" Bùi Dịch đứng lên, hướng tới Tần Phong từng bước tới gần.

Tần Phong bất đắc dĩ cực kỳ: "Tôi thật không biết mà. Cậu cũng không phải không biết tính cách của em ấy, trừ cậu ra cái gì cũng không nói với người khác. Oa, cậu cũng không biết?"

Bùi Dịch mặt liền đen lại, mím môi, cũng không nói thêm gì.

"Nguy hiểm thật!" Tần Phong lặng lẽ vỗ vỗ ngực, rốt cục đem lực chú ý của Bùi Dịch dời đi rồi.

Cũng không phải, Tô Thi Thi vì cái gì đến công ty ở, anh thật đúng là biết. Chỉ là hiện tại, nào dám nói cho Bùi Dịch.

"Đúng rồi, em ấy hôm nay đi Dương thành rồi. Hiện tại bác gái cùng Đồng Đồng bọn họ đều đã ở Dương thành. Cậu vài ngày nữa liền muốn mở phiên toà, nha đầu kia tuy ngoài miệng không nói, nhưng áp lực thật sự rất lớn." Tần Phong bỗng nhiên nói.

Bùi Dịch ngồi trở lại đến trên ghế dựa, sắc mặt trầm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ngu ngốc, dựa theo kế hoạch từ đầu đi, không phải rất tốt sao? Vì cái gì lại ép buộc chính mình." Bùi Dịch đau lòng cực kỳ.

Dương thành tháng tư là mùa đẹp nhất, trên đồng hoa nở rực rỡ. Nhìn quen nhà cao tầng ở thành phố, đến nơi sơn dã nhìn thấy phong cảnh tự nhiên này, làm cho người ta không tự giác cũng thả lỏng rất nhiều..

Tô Thi Thi hạ xuống cửa kính xe, ghé vào cửa sổ, hít sâu một hơi: "Không khí thực tươi mát."

"Nơi này không khí quả thật so với Bắc Kinh tốt rất nhiều. Bất quá đợi dự án thành phố mới nơi thôn Thành Trung hoàn thành, nơi đó không khí cũng sẽ không thua so với nơi này." Chú Lý một bên lái xe một bên cười hề hề nói.

Nói xong, ông liền trầm mặc, trong mắt hiện lên quét xuống ảo não.

Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

Hiện giờ, Hỗ Sĩ Minh đã trở thành người tổng phụ trách công trình thôn Thành Trung. Tô Thi Thi nhớ tới tâm huyết của Bùi Dịch bỏ ra vì công trình này, trong lòng quả thật có điểm không thoải mái.

Nhưng cô cũng không có quá để ý, cười nói: "Thôn Thành Trung xây dựng muốn hoàn thành ít nhất còn phải năm sáu năm nữa, còn sớm hảo."

"Hỗ Sĩ Minh, đó là tâm huyết của Bùi Dịch, anh không có quyền đoạt lấy! Để cho anh vui vẻ vài ngày đi!" Một câu này, Tô Thi Thi cũng không nói ra.

Khó trách nhiều người như vậy thích lái xe đi du lịch, phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, quả thật có thể đầy đủ làm cho người ta giải tỏa phiền não.

Chỉ là loại thanh thản này còn không có duy trì bao lâu, khi Tô Thi Thi bọn họ tới nhà bà ngoại cô thời điểm liền biến mất  hầu như không còn rồi.

Bentley vừa mới chạy vào trong sân, có người đã lao tới Tô Thi Thi.

"Tô Thi Thi cô cái người đàn bà độc ác này, cô rốt cục đến đây! Tôi liều mạng với cô!"

"Như thế nào biến thành như vậy rồi hả?" Tô Thi Thi mở cửa xe nhìn đến người đang hướng tới cô đã chạy tới, hai mắt trừng trừng, kinh ngạc vô cùng.

Đây là mẹ chồng cô sao? Như thế nào lại giống người từ trong bệnh viện tâm thần chạy đến một dạng vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.