Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 542: Cùng nhau điên đi



"Cái... Cái gì?" Tần Phong há miệng thở dốc, liền giống như bị sét đánh một dạng.

Anh mạnh từ trên chỗ ngồi bật dậy, khẩn trương cởi áo khoác bắt đầu ra bên ngoài quạt gió: "Bùi Dịch cậu là heo à! Trong nhà có phụ nữ mang thai cậu lại còn hút thuốc. Cậu không sợ Tô Thi Thi cái người phụ nữ kia giết chúng ta sao?"

Tần Phong đều nhanh khóc.

Anh còn nói gần đây Tô Thi Thi tính tình như thế nào càng ngày càng cổ quái, hóa ra là mang thai rồi!

"Đều nói phụ nữ có thai tính tình lớn, Bùi Dịch, chính cậu dỗ không được em ấy, cũng đừng kéo tôi xuống nước nha! Chết tiệt, cái phòng sách này như thế nào không trang bị quạt hút? Hút nhiều thuốc như vậy, khi nào thì mới có thể tán đi!"

Bùi Dịch đen mặt: "Tôi mua xong liền xách giỏ vào ở, ai biết thư phòng có trang bị quạt hút hay không."

Tần Phong:...

Anh đúng là đầu úng nước mới cùng thằng bạn chí cốt thảo luận loại vấn đề này.

Ngay lúc Bùi tiên sinh cùng Tần tiên sinh đang điên cuồng lấy quần áo hứng không khí sạch sẽ thời điểm, Bùi phu nhân đẩy cửa ra đi đến.

"Các người?" Tô Thi Thi vừa tiến đến đã bị thiên lôi đánh đến chỗ, mắt thật to quay tròn xoay xoay, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.

Hai người áo khoác đều đã cởi, chỉ mặc một bộ áo sơmi. Tần Phong mặc chính là một cái áo sơmi trắng, Bùi Dịch lại mặc sơmi đen

Một đen một trắng đứng chung một chỗ, thị giác trùng kích đặc biệt nghiêm trọng. Tô Thi Thi ánh mắt lúc này liền trở nên có chút bất đồng rồi.

"Cái kia... Em nghe anh giải thích..." Tần Phong vội mở miệng, liền hận không thể tát mình một cái.

Anh đang nói cái gì mà nói chứ, lần này nhảy vào Hoàng Hà đều đã tẩy không sạch rồi!

"Làm sao vậy?" Vẫn lại là Bùi Dịch bình tĩnh, làm như người không có việc gì hướng Tô Thi Thi đi tới.

"Thực biết giả vờ!" Tần Phong ở trong lòng oán thầm.

Tô Thi Thi nhớ tới chính sự, nghiêm trang tung một quả bomb hạng nặng: "Hỗ Sĩ Minh đến đây, hiện tại an vị ở trong phòng khách."

"Các người đã có khách đến thăm, tôi đây trước hết đi tới!" Tần Phong vừa nghe, đâu nào lại vẫn quản người tới là ai, khẩn trương nắm chặt cơ hội chạy.

Tô Thi Thi sững sờ nhìn bóng lưng Tần Phong chạy mất dép, cổ quái nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, Bùi Dịch trong tay cầm lấy áo khoác: "Anh hẳn không thật sự ức hiếp anh ta chứ?"

Bùi Dịch mặt nháy mắt tối đen.

"Đi ra đi." Bùi Dịch dắt tay Tô Thi Thi liền muốn đi ra ngoài.

Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: "Em mới không nghĩ muốn cùng hắn đi cãi nhau. Chồng yêu à, em tin tưởng một mình anh có thể thu phục!"

Bùi Dịch nhàn nhạt lườm cô một cái: "Thư phòng không khí không tốt, vẫn lại là đi phòng khách tốt hơn."

Tô Thi Thi tay bấu chặt lấy cửa: "Không có việc gì, không phải là có chút mùi khói thôi sao, em không ngại. Anh đi liền tốt rồi."

Bùi Dịch dừng lại, nheo mắt: "Muốn anh ôm ấp em ra ngoài? Anh không ngại ân ân ái ái trước mặt kẻ khác đâu."

Tô Thi Thi bị giết ngay lập tức.

Bùi Dịch còn không biết lần trước cô đi gặp Hỗ Sĩ Minh đem hắn sờ soạng mấy lần thiếu chút nữa đánh hắn tàn phế, cô thật sự không dám ra ngoài ba người mặt đối mặt nha!

Bùi Dịch cũng không biết nghĩ như thế nào, bây giờ vậy mà hào phóng như vậy phải muốn cô cùng đi.

Sau đó - -

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch ngồi ở trên ghế sofa, Hỗ Sĩ Minh ngồi ở đối diện bọn họ, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí cực kỳ quỷ dị.

Tô Thi Thi như đứng đống lửa, như ngồi đống than: "Em đi pha trà."

"Hỗ tổng hẳn là lập tức đi ngay, chờ em pha xong trà đem ra anh ta cũng uống không kịp, liền không cần phiền toái rồi." Bùi Dịch ôm lấy bả vai Tô Thi Thi, cười không cười nói.

Tô Thi Thi ha ha cười gượng một phen, cảm thấy được chính mình vẫn lại là giả chết là tốt hơn.

Đối diện, Hỗ Sĩ Minh đang nhìn đến Bùi Dịch ôm lấy bả vai Tô Thi Thi thời điểm, mày hơi không thể nhận ra nhíu một phen.

Nếu không phải người trong gia tộc toàn bộ đều đã cầu hắn để cho hắn đến đây cùng Bùi Dịch bọn họ cầu hòa, hắn làm sao có thể lại muốn tới nơi này xem vợ chồng bọn họ ân ân ái ái!

"Muốn nói điên, tôi so ra còn kém các người!" Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi là quyết tâm muốn cùng Hỗ gia đồng quy vu tận. Nhưng Hỗ gia hắn không muốn đánh cược lớn như vậy!

"Hỗ tổng, anh đặc biệt đến đây, chính là vì nhìn chúng tôi như vậy?" Bùi Dịch thấy Hỗ Sĩ Minh không nói lời nào, nhàn nhạt hỏi han.

"Tôi nghĩ muốn giản hòa." Hỗ Sĩ Minh trầm giọng nói, "Tôi biết các người không sợ hai bàn tay trắng. Nhưng mà thực lực các người hiện tại, cũng chỉ có đánh Hỗ thị mà thôi. Các người hình như đã đã quên, đồng minh của tôi còn có tập đoàn Phi Tầm. Nếu phu nhân Dace nhúng tay, các người liền không còn có bất luận cái cơ hội gì xoay mình rồi."

Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, không nói gì.

Tô Thi Thi ngáp một cái, lười biếng tựa vào trên người Bùi Dịch.

Cô gần đây càng ngày càng thích ngủ, hiện tại chỉ nghĩ muốn sớm một chút tiễn Hỗ Sĩ Minh rời đi để ngủ ngon giấc.

Cô cực kỳ thật sự nói: "Cơm muốn ăn từng chút một, đường muốn từng bước một đi. Có vấn đề muốn từng bước từng bước giải quyết. Chúng tôi trước giải quyết anh, sau đó mới đi tìm tập đoàn Phi Tầm gây phiền tái. Hỗ tổng liền không cần quan tâm rồi."

Hỗ Sĩ Minh âm thầm xiết chặt quyền, biết cãi không thắng nổi Tô Thi Thi, trực tiếp nhìn Bùi Dịch nói: "Nếu tôi thật sự lựa chọn với các người đồng quy vu tận, anh là không muốn suy xét một phen cô ấy cùng người nhà của anh có cuộc sống an toàn?"

Bùi Dịch mặt mạnh trầm xuống, Tô Thi Thi cũng ngồi thẳng thân thể, sắc mặt nghiêm trọng lên.

Hỗ Sĩ Minh, anh thật đúng là dám nói ha!

"Không phải chỉ có các người sẽ nổi điên! Tôi một khi phát điên lên, chỉ biết so với các người càng điên cuồng!" Hỗ Sĩ Minh ánh mắt lạnh thấu xương.

Bùi Dịch lườm hắn, nhàn nhạt nói: "Tôi quả thật sợ người nhà có chuyện bất trắc. Nhưng tôi có thể khẳng định, Hỗ tổng rất nhanh liền không có rảnh rỗi đi quản những chuyện vặt này nữa rồi."

"Anh có thể thử xem." Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.

"Hỗ tổng hôm nay đến đây cũng không phải tới cầu hòa, mà là đến dò xét ý tứ của chúng tôi đi? Anh nghĩ muốn xác định chúng tôi có thể thật sự với các người cá chết lưới rách hay không. Xem ra, anh cùng Phi Tầm quan hệ hợp tác thật sự, cũng không phải cực kỳ bền chắc." Bùi Dịch nói sau cùng, giọng nói đã trầm như đáy nguồn lạnh xuống, hơn một tia cảm giác áp bách.

Hỗ Sĩ Minh trong lòng rùng mình, trên mặt cũng không dám lộ ra một chút dị trạng.

Bùi Dịch quả nhiên đáng sợ, vậy mà đoán một cái trúng ngay. Nếu không phải Phi Tầm bên kia thái độ đột nhiên thay đổi, hắn cũng sẽ không đến tìm Bùi Dịch!

"Bùi Dịch, anh nếu không nghĩ muốn cha anh cả đời mang trên mình cái tội danh tội phạm vượt ngục tự sát mà nói, cứ tiếp tục như vậy cùng Hỗ gia đối nghịch đi!" Hỗ Sĩ Minh đứng lên, xoay người liền hướng ra phía ngoài đi.

"Hỗ tổng." Bùi Dịch đứng lên, nhàn nhạt nhìn bóng lưng hắn, "Nhà tôi hiện tại đều là do vợ  của tôi quyết định, về sau có việc gì, anh cứ việc cùng vợ của tôi bàn bạc."

Bùi Dịch nói xong nhìn thoáng qua Tô Thi Thi: "Hiển nhiên, vợ của tôi không hề nghĩ muốn với anh có bất luận cái gì tiếp xúc."

"Tuy anh lần này tận lực quản hai mắt của mình không có nhìn chằm chằm vào vợ của tôi, nhưng tôi biết, anh lần này đến đây chính là muốn nhìn cô ấy một chút."

"Yên tâm, tôi đem vợ của tôi chăm sóc hết sức tốt. Nếu có một này tôi thật sự hai bàn tay trắng mà nói, anh cũng sẽ giống như tôi hai bàn tay trắng. Cho nên, anh vĩnh viễn không có khả năng có một tia cơ hội!"

"Lúc đi đóng cửa, đóng cửa nhẹ một chút, đừng dọa đến vợ và con của tôi."

Giọng nói trong veo mà lạnh lùng, vang vọng phòng khách. Thời gian giống như yên lặng một dạng, toàn bộ đều đang nín thở.

Hỗ Sĩ Minh hít một hơi thật sâu, lại hít vào một hơi, tức giận đến phát cuồng.

"Vợ, con... Thì ra các người có con rồi." Hỗ Sĩ Minh nhắm mắt, đi nhanh ra ngoài.

Hắn hôm nay thật sự không nên đến chỗ này. Nhưng hắn tìm cho chính mình rất nhiều rất nhiều lý do, để cho hắn tới gõ cửa.

Kết quả, quả nhiên như hắn nghĩ một dạng, nhận hết khuất nhục!

"Tô Thi Thi, Bùi Dịch, các người đã muốn điên, tôi liền cùng các người điên!"

Cửa, nhẹ nhàng khẽ đóng, đoạn tuyệt hai thế giới.

Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch, thì thào nói: "Anh để làm chi muốn chọc giận hắn?"

Bùi Dịch mặt trầm xuống, vẻ mặt kiêu ngạo.

Anh không mặt mũi nói, anh chính là chịu không được ánh mắt Hỗ Sĩ Minh nhìn vợ của anh như vậy!

Hiện tại tốt rồi, cá chết lưới rách.

Hỗ Sĩ Minh sau khi trở về mà bắt đầu liều chết phản kích. Trên các trang thông tin tài chính và kinh tế lớn trong lúc này đều bị trận "Chiến tranh"nhìn như ngây thơ mà lại tàn khốc chí cực này chiếm cứ.

Tô Thi Thi đạt được tin tức tất cả đơn đặt hàng của Hợp Hán Kiến Nghiệp đều bị Hỗ Sĩ Minh điên cuồng giành lấy về sau, nhìn Bùi Dịch trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, vẫn lại là nhịn không được bão nổi rồi.

"Bùi Dịch anh là cái người đàn ông phá của, nếu để cho người khác biết anh vì ghen tuông buông lời chọc giận tình địch, để cho tình địch chó cùng rứt giậu, anh nói có thể bị chết cười hay không!"

Tô Thi Thi muốn tức chết rồi.

Cô vốn đang nghĩ muốn cho con của bọn họ giữ lại chút tiền bạc để sau này đến trường, hiện tại tốt rồi, phỏng chừng thật sự trừ bỏ một năm sinh hoạt phí một đồng cũng không còn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.