Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 564: Ngày này rốt cục đến đây



"Gâu gâu..." Một tiếng chó sủa, bóng đen chớp lóe, Tiểu Vịnh đợi cửa vừa mở ra liền vọt ra ngoài.

Đại Cẩu Tử theo sát ở phía sau, miệng cắn ống quần một người, đang đem người nọ kéo ra bên ngoài đuổi đi.

Mà người gặp xui xẻo kia chính là Đoàn Kế Hùng.

Lúc này, Đoàn Kế Hùng một cái cánh tay rũ xuống, nữa thân thể trên đều là máu, vừa thấy chính là bị chó cắn. Sắc mặt ông ta xám trắng, môi run run, tức giận nhưng lại không dám phát ra.

Phương Ngọc Hoa theo ở phía sau, sắc mặt lạnh nhạt, lộ ra một cỗ không giận mà uy.

Nhậm Tiếu Vi trong lòng căng thẳng, bà ta hiện tại là càng ngày càng sợ lão thái bà này rồi. Muốn nói Tô Thi Thi, thật đúng là giống lão thái bà này, một dạng khó chơi, giả heo xơi tái cọp già!

"Tiếu Vi, cô đưa ông ta đến bệnh viện đi băng bó một phen." Phương Ngọc Hoa chỉ chỉ Đoàn Kế Hùng, nói xong liền hướng tới thang lầu đi đến, "Ta đi đón Đồng Đồng trở về ăn cơm."

"Lão phu nhân..." Nhậm Tiếu Vi há hốc mồm, một trăm lần không muốn.

Phương Ngọc Hoa quay đầu liếc xéo nhìn bà ta: "Loại chuyện này, ta nghĩ không cần thông báo cho Thi Thi bọn họ trở về đây đi? Hoặc là, cô muốn đi làm việc?"

"Tôi lập tức đi!" Nhậm Tiếu Vi vừa nghe không cần ra đồng, lúc này cái băn khoăn gì đều không có, khẩn trương tiến lên đỡ lấy Đoàn Kế Hùng.

"Đem chó đuổi đi!" Đoàn Kế Hùng lườm bà ta một cái, tức giận nói.

Nhậm Tiếu Vi còn chưa nói, Phương Ngọc Hoa đã lên tiếng nói: "Đại Cẩu Tử Tiểu Vịnh, các người đi theo đi. Đừng để cho người ta ăn hiếp mẹ các ngươi."

"Gâu gâu!" Đại Cẩu Tử đáp lời, chạy vòng quanh Nhậm Tiếu Vi vài vòng. Tiểu Vịnh lại trực tiếp ngồi xổm bên cạnh Đoàn Kế Hùng, như hổ rình mồi nhìn ông ta.

Đoàn Kế Hùng lập tức yên, đâu nào còn dám nói chuyện.

Ông ta vốn ở bên ngoài quan sát mấy ngày, rất không dễ dàng tìm được một một cơ hội nghĩ tới tới cùng Phương Ngọc Hoa nói chuyện, để bà cho ông ta một khoản tiền để ông ta ra nước ngoài tránh nạn.

Nhưng nào biết đâu rằng, ông ta còn không có mở miệng, đã bị Phương Ngọc Hoa để cho chó cắn ông ta rồi.

Đường lui của ông ta, cứ như vậy bị phá hỏng rồi.

Bên ngoài cửa, Đoàn Kế Hùng âm thầm uy hiếp Nhậm Tiếu Vi: "Bà cho tôi tiền bạc, chẳng thế thì tôi giết chết bà!"

Nhậm Tiếu Vi liếc măt trợn trắng, trong lòng kìm nén cổ khí toàn bộ đều đã phát tiết đến chỗ trên người ông ta: "Tôi một xu đều không có. Ông hiện tại có cái tư cách gì đến đòi cầu tôi cho ông tiền bạc?"

"Chúng ta bây giờ vẫn còn là vợ chồng!" Đoàn Kế Hùng tức giận đến run cầm cập, "Bà là con tiện nhân, nếu không phải bà làm những cái chuyện tốt này, Đoàn gia làm sao có thể biến thành như vậy? Tôi yêu thương cưng chiều Đồng Đồng nhiều năm như vậy, bà vậy mà... Vậy mà..."

Nghĩ tới chính mình bị cắm sừng nhiều năm như vậy, Đoàn Kế Hùng máu huyết toàn thân liền dồn lên não, giơ tay lên liền muốn đánh người.

Nhậm Tiếu Vi lập tức buông ông ta ra lui về sau một bước dài, lạnh lùng quát nói: "Tiểu Vịnh, cắn ông ta!"

"Bà dám!"

"Gâu...Gừ...!"

Toàn bộ an tĩnh.

Đoàn Kế Hùng không dám thở mạnh, giờ phút này mạng nhỏ đang trên tay bọn họ, cũng không có biện pháp.

Nhậm Tiếu Vi nhìn đến bộ dạng nghèo túng này của ông ta, nghĩ đến tình cảnh ông ta đã từng bức chính mình, cảm thấy được những chuyện đã từng xãy ra trước đây đều đã không sao cả rồi.

Bà ta châm chọc đánh giá ông ta, cười nói: "Hỗ Tấn Hoa bị bắt, các người năm đó cấu kết với nhau làm việc xấu làm nhiều chuyện như vậy, ông sợ ông ta khai mình nên nghĩ muốn chạy trốn đi?"

Bà ta ha ha cười rộ lên, vui sướng khi người gặp họa nói: "Nhìn đến thái độ vừa rồi của vợ trước ông chưa? Bà ấy sẽ để cho ông chạy sao? Tôi là muốn nhìn ông bị vây ở chỗ này, đợi cảnh sát tới bắt ông."

Nhậm Tiếu Vi tuy thời gian này trải qua được những ngày tháng đặc biệt gian khổ, nhưng đầu óc cũng không rỉ sắt, đâu nào không biết tính toán của Phương Ngọc Hoa.

Đoàn Kế Hùng vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, xoay người đã muốn đi.

"Đoàn Kế Hùng, ông nghĩ mình đi được sao?" Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn ông ta, "Chính mình tạo nghiệt, đây là thời điểm hoàn trả."

Bà ta nói xong hướng Đại Cẩu Tử Tiểu Vịnh liếc mắt ra hiệu. Hai con chó hiểu tính người kia lập tức một trước một sau đem ông ta canh giữ ở giữa.

Đoàn Kế Hùng lập tức không dám có động tác khác.

"Đi thôi." Nhậm Tiếu Vi không lại tiếp tục nhìn ông ta, mang theo ông ta hướng đến trạm xe bus đầu thôn đi đến.

Thời gian này, tuy rằng cuộc sống của bà ta có nhiều biến động lớn, đối với con trai và con dâu lòng đầy oán niệm, nhưng bà ta cũng quả thật nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Bà ta còn không biết Bùi Dịch đã biết những chuyện xảy ra năm đó hay không. Nếu anh thật sự biết rõ...

Nhậm Tiếu Vi không dám đi nghĩ đến hậu quả. Cho nên, thời gian này bà ta tuy trải qua cuộc sống đặc biệt bực tức, cũng không dám đi tìm Bùi Dịch, chỉ gọi điện thoại cho anh một lần tố khổ mà thôi.

Tô Thi Thi là nửa giờ sau nhận được điện thoại của bà nội. Khi đó, Bùi phu nhân đối diện một bàn cao lương mỹ vị ngẩn người, một chút khẩu vị đều không có.

"Bà nội, tới cùng là cái tình huống gì? Người không bị thương chứ?" Tuy biết bà nội cô không có việc gì, nhưng Tô Thi Thi vẫn lại là nhịn không được lo lắng.

"Mẹ chồng con gọi điện thoại cho con rồi hả?" Phương Ngọc Hoa vừa nghe liền hiểu rõ rồi.

Bà thở dài nói: "Có Đại Cẩu Tử Tiểu Vịnh chúng nó ở đây, bà nội có thể có chuyện gì? Trái lại ông nội con, lúc này đã đi bệnh viện rồi."

Bà dừng một chút, nói: "Thừa cơ hội này, bà đem nợ nần mấy năm nay đều đã cùng ông ta tính hết. Ông ta nghĩ muốn ra nước ngoài, bà nói chúng ta đều sẽ không hỗ trợ. Xem như cùng ông ta rõ ràng rồi."

Phương Ngọc Hoa đem quyết định của chính mình nói với Tô Thi Thi một lần, có chút mệt mỏi nói: "Thi Thi, về Đoàn gia, từ đây để xuống đi."

Tô Thi Thi nhẹ nhàng gật đầu: "Uh"m. Con sẽ  buông bỏ."

Thù hận làm cho người ta tâm lý vặn vẹo, biến thành tất cả mọi người không vui vẻ. Tô Thi Thi tâm tư rất nhỏ, chứa không nổi công việc bề bộn như vậy.

Cô còn có rất nhiều người muốn đi quan tâm, có rất nhiều chuyện muốn đi làm. Cô thật sự không tinh lực đi so đo chuyện của người khác nữa. Cô, nghĩ muốn buông tha chính mình.

Vừa cúp điện thoại, Tô Thi Thi xoa xoa mặt, hướng về phía Bùi Dịch cười rộ lên: "Em đột nhiên cảm thấy được siêu cấp có khẩu vị. Chúng ta lại ăn chút gì có được hay không? Em nghĩ muốn ăn cá nấu cải chua!"

Bùi Dịch nhìn bộ dáng mèo con ham ăn của cô, tâm lập tức mềm đến rối tinh rối mù, trầm giọng nói: "Chỉ một lần này thôi."

Phụ nữ có thai thèm ăn những món lạ thường, thời gian này làm Tô Thi Thi thèm đủ thứ món cay độc rồi.

Mà Nhậm Tiếu Vi nói không sai, vài ngày sau, Hỗ Tấn Hoa đúng là khai ra năm đó chuyện kiến trúc sư Bùi Thanh Vũ cùng Đoàn Kế Hùng có quan hệ.

Đoàn Kế Hùng ở Dương Thành do Phương Ngọc Hoa đối đãi ba ngày ăn no ngũ kỹ, chính đang cho rằng bà mềm lòng muốn tìm cơ hội để cho bà đưa chính mình xuất ngoại, cảnh sát tới cửa rồi.

Lúc ông ta bị bắt đi, một cái vẻ hô muốn gặp Tô Thi Thi - - vị cháu gái ông ta đã từng vô cùng khinh thường hận không thể để cho cô chết này.

Phương Ngọc Hoa lúc này liền cấp cho ông ta một cái tát.

"Một tát này, là tôi thay Thi Thi đánh! Ông cùng Đoàn gia của ông, thật sự nợ con bé rất nhiều!"

Những lời này, trực tiếp đánh tan hi vọng cuối cùng của Đoàn Kế Hùng.

Tô Thi Thi bọn họ biết tin tức này thời điểm, đang bận thương lượng mua một tiểu viện ở ngoại ô.

Bùi Dịch nghe xong điện thoại của Tần Phong, liền ngây ngốc ở đó, qua thật lâu, mới chậm rãi nói: "Vợ yêu à, vụ án của cha anh, khả năng muốn phúc thẩm rồi..."

Lời còn chưa dứt, đã ẩm ướt hốc mắt.

Tô Thi Thi nhẹ nhàng ôm lấy anh, từ từ buộc chặt cánh tay, liền như vậy lẳng lặng cùng anh.

Vì ngày này, không có bất luận kẻ nào hiểu biết anh trả giá qua bao nhiêu cố gắng.

Tô Thi Thi biết trước đó cô vì bảo vệ anh, đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của anh, anh tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng áp lực vẫn rất lớn. Hiện giờ, quanh co, cô thật sự cực kỳ may mắn, ông trời chiếu cố bọn họ như vậy.

Mà có người bị chiếu cố, có người lại cảm giác như là rơi vào địa ngục.

Hỗ Minh Phỉ biết ông nội nhận tội về sau, cả người đều đã như là bị vét sạch một dạng. Cô ta không biết ông nội một người gánh vác, cho rằng Hỗ Sĩ Minh cũng bị liên lụy đi vào, thực đang cảm giác đến chỗ tuyệt vọng.

Người trong lúc đến chỗ tuyệt vọng, sẽ làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng.

Hỗ Minh Phỉ điên rồi một dạng hỏi thăm địa chỉ công ty mới của Tô Thi Thi bọn họ, rốt cục bị cô ta tìm được hành tung Tô Thi Thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.