Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 567: Quyết định điên cuồng



"Ngọc, cô không sao chứ?" Tô Thi Thi ngẩng đầu, liền nhìn đến Ôn Ngọc sắc mặt rất khó xem, cho rằng cô thân thể không thoải mái.

"Tôi... Không có!" Ôn Ngọc như nai con bị kinh hãi một dạng, bối rối cúi đầu, tay gắt gao xiết chặt điện thoại di động trong túi.

Tần Phong tầm mắt lướt qua tay cô, đột nhiên trầm trầm.

Tay anh đang đặt ở dưới bàn nắm thật chặt, sau cùng, vẫn lại là nhẹ nhàng nắm ở bả vai Ôn Ngọc, ôn nhu dỗ dành nói: "Em hôm nay như thế nào cũng chưa ăn cái gì, khẩn trương ăn nhiều một chút. Đợi trở về lại vẫn có rất nhiều chuyện muốn vội vàng."

"Tần Phong..." Ôn Ngọc nghe được anh quan tâm mà nói, ánh mắt lập tức liền đỏ.

Cô vội vàng lại cúi đầu trở về, cầm lấy chiếc đũa liều mạng ăn cơm.

Cô rất muốn nói cho anh, Hồng Tinh Huy vẫn quấn lấy cô, đều nhanh bức cô muốn điên rồi. Đúng là hiện tại đã xảy ra công việc bề bộn như vậy, Tần Phong bọn họ áp lực đã đầy đủ lớn, cô như thế nào nhẫn tâm...

Tần Phong cũng không phải nhìn không ra khổ sở trong lòng cô, đúng là anh thật sự không dám nói ra, anh sợ dọa đến cô.

Hai người trong lúc này, người nào đều đã không nói gì.

"Bọn họ thật sự không có việc gì?" Tô Thi Thi lo lắng hỏi Bùi Dịch.

Mấy ngày này, Tần Phong cùng Ôn Ngọc tuy có vẻ hòa hảo rồi. Nhưng cô cảm thấy được giữa bọn họ bầu không khí so với trước kia càng kỳ quái hơn.

Bùi Dịch thay cô gắp một miếng cá chuối, ôn nhu nói: "Hồng gia sau khi ra tay, sẽ phải tìm anh cùng Tần Phong tâm sự. Anh cơm chiều không trở lại ăn, em phải ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, biết không?"

Tô Thi Thi buồn bực: "Em cũng không phải một đứa bé!"

"Em so với trẻ con còn khiến cho anh lo lắng hơn." Bùi Dịch lườm cô một cái, ngẩng đầu cùng Tần Phong thương lượng tiếp.

Vừa rồi cái đề tài kia, cứ như vậy nhẹ lái qua đi. Tô Thi Thi biết bọn họ cũng không nghĩ muốn nói ra, cũng không nhiều chuyện nữa.

*****

Tổ trạch Hỗ gia, ngắn ngủn một tháng, vật đổi sao dời. Người trong trạch đều bị phân tán, lúc này trên cửa sắt cao lớn, dán giấy niêm phong, có vẻ tiêu điều như vậy.

Hỗ Sĩ Minh đứng ở trước cửa viện, đã đứng mấy giờ. Hắn giống như cái bóng ở trên mặt đất một dạng, không nhúc nhích tí nào.

Hắn cho rằng chính mình sau khi ra ngoài, trước tiên sẽ đi tìm Tô Thi Thi. Trời biết hắn ở trong cục cảnh sát bị giam giữ mấy ngày nay, có bao nhiêu nghĩ muốn thấy cô!

Nhưng sau khi ra ngoài, hắn lại phát hiện, chính mình không dám đi gặp cô rồi.

Hắn bỗng nhiên cực kỳ đồng tình tâm tình lúc trước Bùi Dịch bị giam giữ thời điểm.

"Muốn nói biết giả vờ, người nào so được qua Bùi tổng anh!" Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng oán hận nói.

Bọn họ đều bị Bùi Dịch lừa!

Bùi Dịch bị bắt, từ đầu chính là anh chính mình thiết kế hoàn hảo. Buồn cười Hỗ Sĩ Minh hắn còn tưởng rằng chính mình ra được nước cờ cao nhất, nào biết đâu rằng toàn bộ đều đang bị người khác tính kế trong đó.

Mà lúc này hắn đứng ở chỗ này, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác hoang vắng.

"Hỗ tổng, trở về đi." Vương Thạc thật cẩn thận đi đến bên người Hỗ Sĩ Minh, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Hỗ Sĩ Minh không có nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Cậu đi đi. Từ nay về sau, cậu cùng Hỗ gia không có bất kỳ quan hệ gì nữa."

"Hỗ tổng..." Vương Thạc sắc mặt cứng đờ, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Hỗ Sĩ Minh bị bắt trước kỳ thật đã sớm để cho hắn bắt đầu chuẩn bị, chính là muốn để cho hắn đợi thời điểm thích hợp đi nộp tiền bảo lãnh mình ra ngoài.

Vương Thạc theo hắn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết hắn có bao nhiêu sao đáng sợ. Sẽ không dám phản bội chủ nhân của mình, cho dù là một chút tâm tư cũng không dám có.

"Vương Thạc, mấy ngày này vất vả cho cậu rồi." Hỗ Sĩ Minh vẫn như cũ nhìn về phía trước, trong âm thanh hơn một tia mỏi mệt, "Trước khi tôi hối hận, hãy rời khỏi Bắc Kinh."

"Hỗ tổng... Cám ơn!" Vương Thạc đỏ mắt, hướng tới Hỗ Sĩ Minh cuối thấp đầu chào từ biệt, xoay người đi nhanh hướng nơi xa đi đến.

Thân là trợ lý như hắn lúc trước vì Hỗ gia làm ra nhiều chuyện nhận không ra người như vậy, hiện giờ Hỗ gia hủy đi, hắn làm không tốt cũng sẽ bị liên lụy kéo vào.

Hỗ Sĩ Minh, đây là thả cho hắn một đường sống.

Hỗ Sĩ Minh vẫn như cũ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn về phía tòa vương phủ trước mắt mà hắn đã sống từ khi sinh ra đến trưởng thành này.

Nói là sân, không bằng nói là một ngọn núi. Cả một ngọn núi, đều là của Hỗ gia bọn họ. Đã từng có thầy phong thủy nói, nơi này phong thuỷ thật tốt, che chở con cháu.

"Cũng không đúng như vậy!" Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, trước mắt không khỏi hiện ra bộ dáng Tô Thi Thi.

"Người phụ nữ kia, em nói thật đúng là không sai, tôi quả thật rất đáng thương." Hỗ Sĩ Minh nhớ không rõ những lời này là Tô Thi Thi khi nào thì nói với hắn.

Hắn chỉ biết là, lúc trước nghe được Tô Thi Thi nói những lời này thời điểm, hắn chỉ cho là một câu truyện cười. Mà hiện giờ hắn gặp rủi ro, bên người lại một người nguyện ý vì hắn liều lĩnh đều không có.

"Quả thật cực kỳ thất bại." Hỗ Sĩ Minh tự giễu cười cười, trong âm thanh hơn một tia chua sót.

Trước lúc gặp được Tô Thi Thi, hắn thật sự không nghĩ tới những thứ này.

Mà hiện giờ, nhìn Tô Thi Thi vì Bùi Dịch làm những chuyện này, nhìn lại chính mình... Hỗ Sĩ Minh phát hiện, kiêu ngạo của hắn là bao nhiêu buồn cười.

"Sĩ Minh!" Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói đầy lo lắng, Hỗ phu nhân sốt ruột đã đi tới.

"Mẹ." Hỗ Sĩ Minh hơi hơi nghiêng người, nhàn nhạt kêu một tiếng.

"Con để cho Vương Thạc đi rồi?" Hỗ phu nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Cậu ta là trợ thủ đắc lực của con, con bây giờ đến cậu ta đều đã đuổi đi, con tới cùng muốn làm cái gì?"

"Làm cái gì?" Hỗ Sĩ Minh nhìn về phía trước tòa vương phụ đã bị đan giấy niêm phong kia, cười lạnh, "Chuyện năm đó, không thể để cho mỗi Hỗ gia chúng ta gánh vác."

"Những chuyện ba gia tộc kia đã làm, đều cần trả!"

"Con điên rồi sao?" Hỗ phu nhân vừa nghe mặt mũi trắng bệch, giữ chặt tay hắn nói, "Đoàn Kế Hùng đã bị bắt vào. Mẹ nghe nói Đoàn Chấn Ba vừa rồi cũng bị bắt đi vào. Ông nội con hiện tại cũng ra không được, đại giá chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Phải muốn đem Hồng gia cùng Lan gia cũng kéo đi vào, con lại vẫn sợ Hỗ gia không đủ thảm sao?"

Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên quay đầu nhìn bà, sắc mặt rất lạnh: "Mẹ, người sớm liền biết chuyện năm đó của Bùi Thanh Vũ?"

Hỗ phu nhân sắc mặt nháy mắt cứng đờ.

Bà hít sâu một hơi, bất chấp tất cả liền gật gật đầu: "Không sai, mẹ vẫn đều biết. Ông nội con vẫn không nói cho con, cha con chính là vì chuyện năm đó mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời!"

"Các người..." Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên cảm giác trong thân thể toàn bộ sức lực đều bị rút đi một dạng.

Hắn chỉ nhớ rõ cha hắn mất là khi hắn tầm mười tuổi ở công trường gặp chuyện không may, như vậy xem ra, từ đầu liền không phải là ngoài ý muốn, mà là - -

"Công nhân gây rối?" Hỗ Sĩ Minh nhớ tới một chuyện, lạnh lùng hỏi.

Hỗ phu nhân thở dài: "Không sai. Khi đó công trường xảy ra chuyện, nhưng mà những công nhân này cũng rất bảo vệ Bùi Thanh Vũ. Bùi Thanh Vũ bị bắt về sau, công nhân muốn đi tìm cảnh sát, cha con đi làm công tác tư tưởng, bị một công nhân đẩy một cái... Não đại vừa lúc va vào một đoạn tường bê tông cốt thép..."

Hỗ Sĩ Minh mạnh xiết chặt quả đấm, nhắm chặt mắt, không biết nên có cái tâm tình gì.

Hỗ phu nhân thấy con trai không nói lời nào, vội vàng nói: "Con đừng hành động thiếu suy nghĩ, Hồng gia cùng Lan gia mấy năm nay đã phủi bỏ sạch sẽ, chúng ta không thể trêu vào bọn họ. Còn có em gái con, mẹ cũng liên hệ không được nó..."

"Con để cho Minh Phỉ xuất ngoại rồi." Hỗ Sĩ Minh quay đầu nhìn bà ta, "Mẹ, người cũng rời đi đi."

"Con tới cùng muốn làm cái gì?" Hỗ phu nhân sắc mặt một lệ, ngăn đón hắn không cho hắn đi, "Con ngàn vạn lần đừng xằng bậy. Ông nội con vất vả như thế mới bảo vệ được con ra ngoài, con đừng làm chuyện điên rồ!"

Hỗ Sĩ Minh tách tay bà ta ra, không nói một câu, đi nhanh về phía trước.

Hắn là Hỗ kẻ điên, hắn không cho phép cứ như vậy bất lực thất bại!

"Bùi Dịch, ván cờ này của chúng ta, anh vĩnh viễn không có khả năng thắng tôi!" Hỗ Sĩ Minh nhìn phương xa, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh, "Lúc này, anh hẳn là biết được đến cái tin tức kia rồi?"

"Nhất định thật vui mừng đi? Không biết vợ của anh, có thể vui mừng hơn anh hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.