*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Thi Thi vứt đi một cái ánh mắt "Lực bất tòng tâm", liền cùng bà nội đi qua lôi kéo Ôn Ngọc nói chuyện phiếm rồi.
Tần Phong đuổi theo Bùi Dịch ra ngoài, ở phía sau một cái vẻ nhận lỗi.
"Cậu như thế nào lòng dạ hẹp hòi như vậy? Tôi sắp được làm ba ba, nhất thời vui mừng đắc ý vênh váo không được à? Cậu đều đã đắc ý thời gian dài như thế, dù sao cũng phải để cho tôi có cơ hội đắc ý một phen."
"Bùi Dịch, cậu tới cùng có nghe tôi nói không? Tôi nói cho cậu biết, nhà tôi vị này nhát gan, cậu nếu dám dọa đến cô ấy, tôi với cậu tuyệt giao!"
Bùi Dịch dừng bước, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nói: "Tôi rõ ràng đang giúp cậu, cậu đừng không nhìn thấy lòng tốt của người khác."
"Cậu sẽ tốt bụng như vậy?" Tần Phong hoài nghi nhìn anh.
Bùi Dịch không đáp, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Anh đúng là giúp Tần Phong, chẳng qua hậu chiêu đợi Ôn Ngọc xuất viện về sau mới đến.
"Tôi quyết định cùng Ôn tiểu thư xuất viện thời điểm, mời cô ấy đến nhà tôi ở một thời gian." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Tần Phong trên mặt cứng đờ, triệt để lờ mờ rồi.
"Đương nhiên, cậu hẳn không được hoan nghênh." Bùi Dịch bỏ thêm một câu.
Tần Phong mặt đen.
Trong phòng cấp cứu, hộ sĩ đẩy tới một chiếc xe, đem Ôn Ngọc đỡ lên xe, chuẩn bị đi khu nội trú.
Tô Thi Thi xem một trận không nói gì. Cô đã tận lực khuyên qua, nhưng Ôn Ngọc liền cùng trúng tà một dạng, phải muốn ở trong bệnh viện quan sát hai ngày mới an tâm.
"Đã sớm nhìn ra tới cô cực kỳ thích trẻ con, nhưng cô vẫn lại là làm thôi không khỏi ngạc nhiên." Tô Thi Thi cười nói.
Con của cô còn không có sinh ra, Ôn Ngọc liền mua một đống lớn đồ dùng gì đó của trẻ con cho cô. Có thể nói, Bảo Bảo của cô đồ dùng đến ba tuổi đã bị Ôn Ngọc mua hết rồi.
Có thể nghĩ, đứa bé do Ôn Ngọc mang, sẽ cỡ nào điên cuồng.
Ôn Ngọc bị cô nói xấu hổ, vẻ mặt ngọt ngào nói: "Sinh một Bảo Bảo giống Tần Phong, thật tốt nha!"
"Đúng vậy, con của các con về sau bộ dáng đều sẽ rất đẹp mắt." Phương Ngọc Hoa cười nói, đồng thời dặn dò, "Ngọc, về sau không cho lỗ mãng rồi. Giống hôm nay chạy như vậy, nhiều nguy hiểm nha."
"Đúng vậy, con về sau sẽ không chạy loạn rồi." Ôn Ngọc giờ như con cún con đòi ăn, đặc biệt nhu thuận.
Tô Thi Thi tức cười.
Ôn tiểu thư khôngcố chấp thời điểm, thật sự thật đáng yêu nha! Coi cô lúc này vẻ mặt ngốc manh bộ dáng chăm chú, thật sự rất muốn lại nựng má một hồi.
Ngay tại các cô muốn đi ra phòng cấp cứu thời điểm, sau lưng truyền đến một giọng nói suy yếu.
"Các người cứ như vậy mặc kệ tôi rồi hả?" Hỗ Quân Nhạc vừa lúc thức dậy, lúc này nằm ở trên giường ai oán nhìn Tô Thi Thi.
"Ôi, thức dậy? Yên tâm, em trai anh sẽ ở lại chăm sóc anh." Tô Thi Thi nói xong con ngươi xoay một vòng, đề nghị nói, "Chẳng thế thì, tôi để cho Bùi Dịch tới chăm sóc anh?"
"Đừng!" Hỗ Quân Nhạc sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
Bác sĩ lập tức đè hắn lại: "Người bệnh không cần kích động như thế. Người nhà đi ra ngoài trước đi, đừng ảnh hưởng bác sĩ cứu giúp."
Nếu không phải Bùi Dịch bọn họ đến đây quá cường đại, bọn họ đâu nào để cho người nhà tiến vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ một đám nhức đầu vô cùng.
Tô Thi Thi phát hiện bọn họ đã ảnh hưởng bác sĩ y tá rồi, khẩn trương liền đi ra ngoài.
Tới cửa thời điểm, phát hiện Bùi Dịch đang đứng ở cửa. Phía sau anh, Tần Phong vốn dĩ vẻ mặt buồn bực vừa thấy đến Ôn Ngọc, ánh mắt nhất thời phát sáng lên, đã chạy tới phụ giúp đẩy Ôn Ngọc, ôn nhu hỏi nói: "Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì anh đi mua cho em ăn?"
"Em muốn canh sủi cảo tôm... ọe..." Ôn Ngọc vừa nhắc tới tôm, giống như nghe ngửi được một trận mùi tanh, nhất thời nôn ra một trận.
Tần Phong hoảng sợ, khẩn trương thay cô vỗ lưng thuận khí.
"Nôn nghén?" Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Cô cả cái quá trình mang thai hoàn toàn chưa từng có cảm giác nghĩ muốn nôn, lúc này nhìn đến Ôn Ngọc như vậy, có chút vô pháp lý giải.
"Xem Ngọc bộ dạng này, phỏng chừng phản ứng khá lớn. Về sau hương vị gì đó quá nồng đừng hướng trước mặt con bé, đến nhắc đến cũng không được nói." Phương Ngọc Hoa dù sao cũng là người từng trải, cấp cho một chút đề nghị.
Tần Phong nhất nhất ghi nhớ, lại vẫn đuổi theo hỏi rất nhiều chuyện tình nên cố kỵ. Phương Ngọc Hoa dứt khoát bị giữ lại, để cho Tô Thi Thi bọn họ về trước, bà ở trong bệnh viện cùng Ôn Ngọc sắp xếp ổn thỏa mới trở về.
Ôn Ngọc là không dám cùng người trong nhà nói chính mình mang thai, Tần Phong suy nghĩ xong, quyết định về nhà trước một chuyến, đi tìm cha mẹ nhà mình cầu cứu.
Trên đường trở về, Tô Thi Thi còn có chút không phản ứng kịp.
"Tần Phong khi nào thì cưới Ngọc đây?" Tô Thi Thi tựa vào trên người Bùi Dịch, có chút rầu rĩ không vui hỏi han.
Con cũng đều có rồi, hai người bọn họ cảm tình lại tốt như vậy, như thế nào vẫn còn không kết hôn?
Bùi Dịch đang thay cô lột cam, nghe vậy trầm giọng nói: "Hai người bỏ trốn qua, lúc ở cục dân chính bị cha của Ôn tiểu thư chửi mắng một trận."
"Cái gì?" Tô Thi Thi cùng nghe được đầm rồng hang hổ một dạng, "Chuyện này em như thế nào một chút cũng không biết? Ôn Ngọc vậy mà cũng không nói cho em biết!"
"Vậy cũng phải xem cô ấy có can đảm nói cho em không. Tần Phong sợ phiền phức bại lộ sẽ mất mặt, khẳng định hẳn không để cho cô ấy nói cho em." Bùi Dịch nhẹ cười, đem một miếng cam nhét vào miệng Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi ăn một phen liền nuốt vào, kỳ quái nhìn anh: "Vậy anh làm sao mà biết?"
Bùi Dịch thuận miệng đáp: "Ngày đó anh lái xe. Đáng tiếc, cha của Ôn tiểu thư không nể mặt anh."
Nghĩ tới cái người cha cố chấp kia của Ôn Ngọc, Bùi Dịch cũng là một trận đau đầu.
Anh nói xong, đột nhiên cảm giác được bên cạnh áp khí tựa hồ không thích hợp. Vừa quay đầu, trong lòng hồi hộp.
Xong rồi, nói nhiều nói lỡ miệng!
"Được lắm, anh thậm chí ngay cả chuyện quan trọng như vậy đều đã gạt em!" Tô Thi Thi nổi giận.
Bùi Dịch chột dạ không thôi, cố ý xụ mặt dụ dỗ: "Đối với anh mà nói, trừ bỏ chuyện của em đều đã không quan trọng. Loại chuyện kia, anh đã sớm quên rồi."
"Hừ, quên, vậy vừa người nào vừa rồi nói với em mấy chuyện này?" Tô Thi Thi cũng không giống Ôn Ngọc dễ dụ như vậy, lập tức liền bắt được lỗ hổng trong lời nói của anh.
Bùi Dịch nhức đầu, khẩn trương nói tốt cầu xin tha thứ.
Mà cơ hồ ngay tại thời gian không sai biệt lắm, Hồng Tinh Huy bên kia đã có được tin tức Ôn Ngọc mang thai.
"Cô gái nhỏ quả nhiên không chịu thua kém, lập tức liền mang thai rồi!" Hồng Tinh Huy cực kỳ hưng phấn, lấy áo khoác liền hướng bên ngoài văn phòng đi.
Trợ lý sốt ruột đuổi theo: "Nhị thiếu, mười phút sau người còn có hội nghị..."
"Để cho anh trai tôi đi tham gia đi, về sau cái loại hội nghị nhàm chán này đừng tới tìm tôi." Hồng Tinh Huy phiền toái vẫy vẫy tay, trực tiếp đi vào thang máy.
Trợ lý không có biện pháp, đành phải theo sau.
Trong thang máy, Hồng Tinh Huy trên mặt treo một nụ cười như thật như giả, lộ ra một cỗ cuồng nhiệt hưng phấn.
"Ôn Ngọc, em quả nhiên không để cho tôi thất vọng!"
Trợ lý thật cẩn thận nhìn hắn: "Chúng ta đây hiện tại đi đâu?"
Hồng Tinh Huy ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Bệnh viện!"
Trong bệnh viện, Phương Ngọc Hoa cùng Ôn Ngọc ngồi một hồi lâu, cùng cô nói rất nhiều chú ý quan trọng cho phụ nữ có thai.
Ôn Ngọc thấy thời gian không còn sớm, ôn nhu nói: "Bà nội Phương người đi về trước đi, đừng để mệt mỏi không tốt."
"Bà nội không có việc gì, đợi Tần Phong trở về lại đi." Phương Ngọc Hoa cười nói.
Ôn Ngọc lắc đầu: "Thi Thi tối hôm qua nói với con, các người hôm nay sáng sớm liền chạy tới, khẳng định thức dậy rất sớm, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này của con có y tá ở đây, không có việc gì."
"Vậy được rồi, Tần Phong vừa rồi gọi điện thoại nói lập tức liền đến rồi." Phương Ngọc Hoa quả thật có chút mỏi mệt, lại dặn hai câu liền đi rồi.
Trong phòng bệnh an tĩnh lại, Ôn Ngọc nằm ở trên giường bệnh, nhẹ khẽ vuốt vuốt bụng, trên mặt không tự giác tràn ra một tầng ý cười.
Mọi người sáng hảo. Tui mố kết xác vô tới cty, cái con đường đi làm đầy đau khổ của tui 😭😭😭😭😭 Hôm nay nếu xong được hết việc thì mai đăng truyện lại bình thường nhé. Mà cũng hên xui thôi. Mà thường xui nhiều hơn hên 😂😂😂😂😂😂😂