Tần Phong nói đánh là đánh, ra tay tàn nhẫn, khí thế hung hãn kia nhất thời dọa hết mọi người rồi.
Hồng Tinh Huy kêu lên một tiếng đau đớn, nâng tay vừa sờ, trên tay thấm ướt một mảnh, máu mũi ào ào chảy ròng.
Hắn sắc mặt trầm xuống, chính đang muốn phản kích, nhưng Tần Phong tốc độ nhanh hơn hắn. Lập tức bắt được quả đấm của hắn, dơ tay hướng tới cằm của hắn liền là một quyền đánh qua tới.
Tần Phong chính đang kìm nén một bụng khí không chỗ phát ra, người này tới vừa lúc!
Không đánh thiên lý khó dung!
Hồng Tinh Huy bị đánh cho lui về sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất, tức giận đến xiết chặt quả đấm.
"Như thế nào, ma ốm lại vẫn muốn cùng ta động thủ?" Tần Phong hoạt động cổ tay một lần, chỉ nghe xương cốt các đốt ngón tay rămg rắc vang lên.
Vừa thấy liền là biết người có luyện võ!
Hồng Tinh Huy lau một phen máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn anh: "Xem ra Tần tổng trước kia quả thật khiêm tốn."
Từ tư liệu Hồng Tinh Huy thu thập được, Tần Phong trước kia cùng Bùi Dịch ẩu đả qua, cùng Hỗ Sĩ Minh cũng ẩu đả qua, mỗi một lần đều là anh chịu thiệt.
Nhưng tình huống hiện tại xem ra, anh từ đầu liền không muốn đánh trả chứ không phải đánh không lại bọn họ!
"Tôi chỉ đánh một loại người, chính là cậu loại này để cho tôi cực độ chán ghét!" Tần Phong vừa nói một bên xắn tay áo, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa tất cả tàn nhẫn, hoàn toàn đã không có bộ dáng chuyện trò vui vẻ hoà nhã trước kia.
Đây mới là dáng vẻ chân chính của anh! Gần như tất cả mọi người đều bị bộ dáng hi hi ha ha của anh mê hoặc, chỉ có Hồng Hưng Nhiên nhìn ra anh so với Bùi Dịch vẫn còn ngoan độc hơn.
"A... Thế lực ngang nhau mới tốt ngoạn chơi." Hồng Tinh Huy cười lạnh, nhìn thấy bộ dáng Tần Phong lại vẫn muốn đánh tiếp, nhíu mày lui về sau một bước, khoát tay nói, "Tôi không phải là đối thủ của anh, anh nếu còn đánh tiếp đối với anh cũng không có gì hay ho. Anh đã nghĩ muốn nói chuyện, vậy thì đi qua nói chuyện chút."
"Không giống!" Tần Phong lãnh xuy, trong lòng vẫn lại là không thoải mái.
Hồng Tinh Huy lúc này trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng không hiểu sao lại lộ ra hưng phấn.
Vừa ngồi vào sôfa ở khu nghỉ ngơi, Hồng Tinh Huy một bên lau máu dính trên mặt một bên khiêu khích nhìn Tần Phong: "Anh hẳn là biết tôi hôm nay tới là muốn gặp Ôn Ngọc."
Tần Phong lạnh lùng nhìn hắn, không nói chuyện.
Hồng Tinh Huy thấy không quen loại vẻ mặt này của anh, cảm thấy được chính mình bị coi như không có, trả thù nói: "Đứa bé trong bụng của cô ấy đến bây giờ đã hơn ba tháng. Hơn ba tháng trước..."
"Hồng Tinh Huy." Tần Phong đột nhiên cắt ngang lời của hắn nói, khinh bỉ nhìn hắn, "Bảo bối của tôi nói rất đúng, cậu quả thật nên đến gặp bác sĩ khoa tâm thần. Nếu cậu không tìm được bác sĩ nào, tôi có thể giới thiệu một vị cho cậu, tuyệt đối là y thuật đệ nhất ở Bắc Kinh này."
"Nếu cậu cảm thấy được không an toàn, tôi có thể giới thiệu bác sĩ khoa tâm thần giỏi nhất thế giới cho cậu!"
"Tần Phong, tôi thấy người cần gặp bác sĩ chính là nhóm người các người. Tôi đã cùng Ôn Ngọc nói rất rõ ràng, người phụ nữ kia vẫn không chấp nhận hiện thực. Nếu như vậy, vẫn lại là cùng anh nói đi. Tôi..."
"Chẳng lẽ người phụ nữ của tôi không nói cho cậu, cô ấy đối với cậu một chút hứng thú cũng không có? Tôi nhớ Hồng gia các người cũng không có truyền thống thích quấy rầy người khác, như thế nào đến cậu nơi này liền biến dị rồi?" Tần Phong đứng lên, cảm thấy được chính mình rảnh rỗi nhàm chán mới có thể cùng hắn ở trong này nói nhảm.
"Tần Phong!" Hồng Tinh Huy sắc mặt cứng đờ, hung tợn nhìn anh, "Anh có biết tôi muốn nói gì với anh sao?"
Tần Phong cười lạnh, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, vừa đi vừa nói: "Tôi cũng muốn nói cho cậu, tôi đối với cậu càng thêm không có hứng thú. Phiền toái không nên lại đến quấn lấy chúng tôi. Hồng gia các người hiện giờ là chính đang buôn bán ngay thẳng, không cần hủy đi tâm huyết của trưởng bối các người!"
Sau cùng một câu uy hiếp ý tứ hàm xúc mười phần. Hồng Tinh Huy ánh mắt một phen liền lạnh lại, híp mắt, mắt lộ ra hung ác.
"Tần Phong, anh cũng dám uy hiếp tôi! Anh thật sự cảm thấy được những Lão Đồ Cổ đó nhà tôi còn có thể xài được?" Hồng Tinh Huy xiết chặt quả đấm.
Hắn đương nhiên sẽ không để cho Hồng gia lại trở lại những ngày tháng bấp bênh như năm đó, nhưng mà hắn cũng tuyệt đối không chấp nhận được bị người khác đè đầu cưỡi cổ!
Hắn cùng cha hắn khác nhau, cùng anh trai Hồng Hưng Nhiên của mình càng thêm khác biệt. Hắn hoặc là vẫn không tham dự, tham dự liền tuyệt đối muốn khống chế toàn cục, mọi chuyện đều phải do hắn làm chủ!
"Thôn Thành Trung cho các người làm thành sự nghiệp công ích, có thể! Nhưng các người để cho Hồng gia tôi mất đi thứ gì, tôi chắc chắn ở nơi khác của các người đòi ra tới!"
Hắn nhìn thoáng qua bàn tay dính đầy máu tươi, từ cái bàn bên cạnh sô pha rút ra một tờ khăn giấy lau. Sau đó cầm ra điện thoại, gọi điện thoại cho trợ lý.
"An bài một chút, tôi muốn đi gặp cha tôi." Hồng Tinh Huy nói xong liền cúp điện thoại, trong mắt hiện lên quét xuống lãnh ý.
Muốn trị những Lão Đồ Cổ đó của Hồng gia, đương nhiên là cha hắn biết rành nhất rồi. Cha hắn dẫn dắt gia tộc mấy năm nay, những cái trưởng bối này người nào dám nói một câu nói thừa. Liền tính hiện tại Hồng gia bị bắt vào tù, uy thế vẫn như cũ không giảm sút!
Mà ngay tại Tần Phong đi vào thang máy thời điểm, một thang máy bên cạnh ting một tiếng mở ra, Ôn Ngọc hốt ha hốt hoảng từ trong thang máy đi ra.
Đúng là cô còn chưa đi được mấy bước, thật xa liền nhìn đến Hồng Tinh Huy ở khu nghỉ ngơi, lúc này sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt. Không hề nghĩ ngợi, quay đầu liền quẹo vào một bên cửa thang lầu.
"Hắn như thế nào lại ở chỗ này? Chẳng lẽ vừa rồi Tần Phong có người chính là hắn?" Ôn Ngọc tâm đùng đùng nhảy dựng, bối rối tới cực điểm.
Cô là đến nơi đây ở không bao lâu, liền cùng mấy nhân viên nơi này trở thành bạn tốt. Vừa rồi Tần Phong ở trong này đánh người, trốn ở tronh góc một vị nữ nhân viên ở phía xa thấy được cũng sớm đã gọi điện thoại nói cho cô, cho nên cô mới vội vàng hoang mang rối loạn chạy xuống.
Nhưng không nghĩ tới sẽ nhìn đến Hồng Tinh Huy!
"Hắn có thể nói với Tần Phong chuyện của bảo bảo hay không?" Ôn Ngọc chỉ nghĩ đến một loại khả năng này, trong lòng càng thêm bối rối hơn.
"Xong đời, mình liền biết anh ấy nhất định sẽ ra tay, nên làm cái gì bây giờ? Anh ấy có phải là đi lên lấy dụng cụ rồi hay không?" Ôn Ngọc trong đầu không ngừng loé lên hình ảnh chém giết lẫn nhau thấy trên tivi, trong tiểu thuyết, sợ tới mức không nhẹ.
Cô tin tưởng đứa bé này là của Tần Phong, cô có thể cùng anh giải thích. Nhưng chỉ sợ anh sau khi nghe được, kích động đi tìm Hồng Tinh Huy tính sổ.
"Đều do mình, mình nên là sớm một chút đem Thi Thi cùng Bùi Dịch bọn hẹn đến đây, cùng anh ấy giải thích rõ ràng." Ôn Ngọc tự trách vô cùng, lại không dám ra ngoài, sợ bị Hồng Tinh Huy nhìn thấy.
Cô đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ, điện thoại đột nhiên vang lên, sợ tới mức cô thiếu chút nữa ném xuống.
"Tần Phong!" Cô vừa thấy đến điện thoại là Tần Phong gọi tới, vội vàng nhận.
"Đi nơi nào rồi hả?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Tần Phong đầy vẻ lo lắng.
"Em... Em lập tức quay lại, anh giận sao?" Ôn Ngọc không dám nói cho anh rằng chính mình đã chạy đến dưới lầu.
"Không có tức giận, em ở nơi nào? Anh đi tìm em." Tần Phong giọng dịu lại nói.
Anh đâu nào dám tức giận, anh là sợ hãi! Anh mới ra ngoài như thế một hồi, trở về cô đã không thấy tăm hơi, lúc này cả kinh đến hồn phách đều đã không có. Nhất là cô hiện tại cái trạng thái này, nào dám để cho chính cô một người ra ngoài.
"Em... Em lập tức liền trở lại, anh ở nhà chờ em." Ôn Ngọc sợ anh đụng phải Hồng Tinh Huy, vụng trộm nhìn một cái, thấy Hồng Tinh Huy cũng không có đang nhìn bên này, khẩn trương lùi vào thang máy, cuống cuồng đóng cửa.
May mà Hồng Tinh Huy cũng không có phát hiện ra cô. Ôn Ngọc tựa vào ở trên vách thang máy, yên lặng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đang lo lắng trở về nên như thế nào cùng Tần Phong giải thích chuyện của bảo bảo.
Chỉ là lúc cô ra thang máy thời điểm, ngẩng đầu liền phát hiện Tần Phong vậy mà chờ ở của thang máy rồi.
"Em nhìn thấy hắn rồi hả?" Tần Phong vừa thấy đến biểu tình của cô, cái gì cũng đều đã biết rõ.
Ôn Ngọc tim đập mạnh điên cuồng, khẩn trương giải thích nói: "Dưới lầu quản lí gọi điện thoại nói cho em biết anh cùng người ta đánh nhau, em lo lắng cho anh, cho nên mới chạy xuống xem. Em cũng không biết là hắn... Em..."
"Đừng nóng vội, anh không có ý tứ trách em. Chỉ là lần sau không được một người chạy ra ngoài." Tần Phong thấy cô sốt ruột cực kỳ, khẩn trương giữ chặt tay cô ôn nhu nói.
Anh càng là ôn nhu không so đo như thế này, Ôn Ngọc trong lòng càng thêm không nắm chắc.
Cô thấy trong mắt anh thân thiết, âm thầm hạ quyết tâm, cắn răng một cái nói: "Tần Phong, em có chuyện muốn nói với anh."
Chờ ko biết bao lâu mới load vào được truyện 😭😭😭😭😭