Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 641: Thơ tình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hỗ Sĩ Minh!"

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, hướng tới Dương Dũng ở phía sau sân khấu liếc mắt ra hiệu.

"Tôi không có ác ý! Tôi được ủy thác đọc phong thư này một phen!" Hỗ Quân Nhạc vừa nói, một bên rất nhanh triển khai giấy viết thư, đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Thi Thi.

Hắn đã quyết định, nếu Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch không cho hắn đọc, vậy hắn cũng chỉ có thể - - nằm trên mặt đất không đứng dậy rồi!

Hắn cũng không dám nháo loạn hôn lễ của bọn họ, cũng không dám trước mặt mọi người đọc phong thư này, đã bị anh họ hắn hại chết rồi!

"Thật là, đã ngồi tù cũng không an phận! Còn hại em út nữa!" Hỗ Quân Nhạc trong lòng buồn bực cực kỳ.

Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, trưng cầu ý kiến của cô.

Tô Thi Thi nhỏ giọng nói: "Nhìn tư thế này của hắn, không cho hắn đọc phỏng chừng sẽ khóc ăn vạ tại chỗ luôn."

Nàng nói xong nhìn thoáng qua Tiểu Mập Mạp trốn ở phía xa góc khuất một cái nào đấy, có chút không đành lòng: "Nói như thế nào cũng là anh trai của Đồng Đồng, đừng làm cho hắn quá khó xử."

Bùi Dịch yên lặng gật gật đầu, ý bảo Dương Dũng lui ra.

Hỗ Quân Nhạc cho Tô Thi Thi tới một cái ánh mắt cảm kích, mơ ra phong thư, tình ái dào dạt đọc lên.

"Gửi Thi Thi."

Mới câu nói đầu tiên, Tô Thi Thi da gà liền dâng lên.

Hỗ Sĩ Minh từng tháng đều đã gửi thư cho Tô Thi Thi. Lần đầu tiên là Tô Đông Pha 《 giang thành tử 》 thương tiếc người vợ đã mất, lần thứ hai là thơ tình của Trác Văn Quân. Lần thứ ba Tô Thi Thi nhớ không được, dù sao đều là cop của người ta.

Bây giờ chẳng lẽ là chính hắn viết?

Cô đang nghĩ ngợi, bên kia Hỗ Quân Nhạc hắng giọng một cái, tiếp tục thì thầm:

"Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu

Trước mắt anh em bỗng hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng,

Giữa ồn ào xáo động buồn lo

Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng,

Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.

...

Trái tim lại rộn ràng náo nức

Và trái tim sống dậy đủ điều

Cả tiên thần, cả nguồn cảm xúc

Cả đời, cả lệ, cả tình yêu."

Hỗ Quân Nhạc đọc xong, hít một hơi thật sâu, trầm tình đến cái cậu cuối cùng: "Hỗ Sĩ Minh tặng."

Quá không biết xấu hổ rồi...

Đây là nghĩ cách duy nhất lúc này của Tô Thi Thi.

Bài thơ này rõ ràng là bài thơ Pushkin tặng Kerơnơ, Hỗ Sĩ Minh sửa lại cái đề mục trái lại biến thành của hắn rồi!

Nhưng lại để cho Hỗ Quân Nhạc trước mặt nhiều người như vậy đọc ra!

Bên cạnh, Bùi Dịch trên mặt đã không có một tia biểu tình, nhìn không ra anh là tức giận hay vẫn lại là không tức giận.

Nhưng những người biết rõ tính tình của anh đều biết, Bùi tiên sinh nổi giận.

"Đọc xong rồi hả?" Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Hỗ Quân Nhạc.

Hỗ Quân Nhạc vội vàng đem giấy viết thư gấp lại, rất nhanh gật đầu: "Đọc xong, anh họ của tôi để cho tôi nói với Thi Thi một tiếng chúc mừng."

Hỗ Quân Nhạc nói xong co cẳng chạy.

"Một câu chúc mừng liền xong việc rồi hả?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng Hỗ Quân Nhạc, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh.

Dưới sân khấu, tân khách lúc này mới hồi phục tinh thần lại, một đám sắc mặt đều đã siêu cấp đặc sắc.

Nơi này người nào không biết chuyện của Bùi Dịch Tô Thi Thi cùng Hỗ Sĩ Minh những cái này? Hỗ Sĩ Minh có thể nói sau cùng vì Tô Thi Thi đem chính mình đều đã ép tiến vào ngục giam, lại vẫn bồi đền hơn phân nửa Hỗ gia.

"Hắn lại vẫn chưa bỏ cuộc sao." Dưới tàng cây đoàn viên, Hồng Hưng Nhiên một bàn tay đút vào trong túi quần, tùy ý đứng, ánh mắt nhìn Bùi Dịch trên sâu khấu chính đang thật cẩn thận đỡ Tô Thi Thi xuống.

"Xem ra Bùi gia cùng Hỗ gia về sau là người một nhà rồi." Trợ lý của anh nhỏ giọng nói.

Hồng Hưng Nhiên gật đầu, thấp giọng nói: "Đây là nguyên nhân mà ta không nghĩ muốn để cho Tinh Huy đắc tội Tần Phong."

Bùi gia cùng Hỗ gia không nói đến chuyện còn có Đoàn Tĩnh Đồng ở đây, hiện giờ Hỗ Sĩ Minh biểu hiện ra ngoài đối Tô Thi Thi cảm tình, đã nói lên rất không có khả năng lại thành làm đối thủ.

"Vậy Hỗ Sĩ Minh hôm nay đặc biệt để cho em họ hắn đi lên đọc bài thơ kia là có ý gì?" Trợ lý khó hiểu hỏi.

Hắn đúng là thấy được, vừa rồi các tân khách vẻ mặt có bao nhiêu lúng túng. Bùi tổng hiện giờ tính tình trái lại tốt rất nhiều, nếu là trước đây, Hỗ Quân Nhạc phỏng chừng đã bị đá ra bên ngoài rồi.

Hồng Hưng Nhiên nhẹ cười, vừa nói một bên hướng tới đôi tân nhân kia đi đến: "Nhớ nhung một người lâu như vậy bị người khác cưới đi mất, trong lòng tóm lại là có chút không thoải mái."

"Cho nên người cũng hiểu được Hỗ Sĩ Minh là tới đục khoét nền tảng?"

Không đồng ý lời này Hồng Hưng Nhiên nhìn trợ lý liếc mắt một cái, thâm sâu nói, "Hắn là biết rõ đục khoét không được, cho nên mới làm cho bọn họ tăng thêm một phần trí nhớ."

"Hỗ Sĩ Minh là sợ Tô Thi Thi quên hắn đi." Hồng Hưng Nhiên thì thào nói.

"Xem ra chờ hắn mãn hạn hình phạt ra ngoài, Bắc Kinh lại có một trận "Gió tanh mưa máu"." Trợ lý giễu cợt nói.

Hồng Hưng Nhiên nhếch môi, hướng tới Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đang đi xuống kia đi đến.

"Chúc mừng." Hồng Hưng Nhiên cười nói.

"Cảm ơn." Tô Thi Thi hướng tới anh ta lộ ra một nụ cười tươi tắn. Cô đối với vị Hồng gia đại thiếu gia này ấn tượng cũng không tệ lắm, trước cũng nhận được qua trợ giúp của anh ta, trong lòng nhớ kỹ một phần tốt của anh ta.

"Có chỗ nào thất lễ xin thông cảm." Bùi Dịch hướng tới Hồng Hưng Nhiên gật gật đầu.

Lúc này, quản gia ở phía xa hô: "Mời các vị khách quý theo tôi ngồi vào vị trí!"

"Mời." Bùi Dịch hướng Hồng Hưng Nhiên làm cái động tác mời.

Hồng Hưng Nhiên gật đầu cảm ơn, cùng trợ lý hướng tới trong phòng đi đến.

Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi hôn lễ nếu là kiểu Trung Quốc, vậy tiệc rượu khẳng định không thiếu được. Bên trong Tứ Hợp Viện trọn vẹn đặt 52 bàn. Ngay cả như vậy, cũng chỉ mời một chút nhân vật đại biểu trong giới làm ăn thương trường mà thôi.

Rất nhiều nhân vật nổi tiếng công chính, Bùi Dịch căn cứ nguyên tắc khiêm tốn, cũng không có mời.

"Em đi vào trước thay quần áo?" Bùi Dịch nhẹ giọng hỏi Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi xoa xoa eo, quả thật có chút đứng không nổi rồi.

Một bên, Tiểu Ưu cùng Ôn Ngọc và vài vị phù dâu lập tức vây đến đỡ lấy Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi quay đầu, nhìn đến Ôn Ngọc ánh mắt hồng hồng, khẽ cười nói: "Khóc?"

Ôn Ngọc gật gật đầu: "Rất cảm động."

"Đồ ngốc, qua vài ngày nữa cô cũng phải lập gia đình rồi." Tô Thi Thi cười nói.

Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, nhưng vẫn lại là rất nhanh gật gật đầu: "Không cho cười tôi."

"Tôi cũng không có!" Tô Thi Thi trêu ghẹo nói, đi theo bọn họ cùng hướng về phòng ngủ phía sau đi đến.

Bùi Dịch thấy thế, cũng khẩn trương đi chào hỏi khách khứa rồi.

Sân góc tây bắc trong một cái đình nhỏ, chính đang trốn ăn vụng Đoàn Tĩnh Đồng bị Hỗ Quân Nhạc vừa vặn tóm lấy.

"Làm anh sợ muốn chết, lần này em nhất định phải giúp anh. Chẳng thế thì anh sẽ anh trai em chỉnh điên rồi." Hỗ Quân Nhạc đưa tay túm lấy nước trái cây trong tay Đoàn Tĩnh Đồng, rót ra rót xuống, lau một mồ hôi lạnh.

Đoàn Tĩnh Đồng bỉu môi nhìn nước trái cây trong tay hắn, châm chọc nói: "Tôi đã sớm nói qua với anh không cần can thiệp vào chuyện này, chính anh muốn chết."

Hỗ Quân Nhạc khó chịu nhìn cậu nhóc: "Anh chính là Nhị ca của em nha. Hắn nói như thế nào cũng là anh họ của em, hiện giờ đã đầy đủ thảm, cũng không thể một chút việc cũng không giúp đi."

"Tôi hẳn không đem một người thiếu chút nữa hại chết anh trai cùng chị dâu của mình làm anh họ." Đoàn Tĩnh Đồng mặt trầm tiếp xuống, còn tuổi nhỏ nghiêm mặt lên tới thời điểm, thậm chí có vài phần biểu tình nghiêm túc của Bùi Dịch.

Hỗ Quân Nhạc lập tức không dám nói tiếp nữa, nghĩ thầm nhóc con này không hổ là Bùi Dịch tự mình dạy dỗ, sau khi lớn lên sẽ cực kỳ đáng sợ.

"Anh nhìn thấy bên kia có mấy vị mỹ nữ không tệ, theo anh qua đi?" Hỗ Quân Nhạc lấy lòng nhìn Tiểu Mập Mạp.

Đoàn Tĩnh Đồng mặt trợn trắng: "Anh nên có phần tự giác của kẻ ăn không uống không có được hay không? Anh trai tôi không uống rượu, anh cùng anh Tần Phong đi chào hỏi tân khách."

"ANh?" Hỗ Quân Nhạc lờ mờ rồi.

"Anh mới vừa rồi vẫn nói anh là Nhị ca của tôi, chẳng lẽ anh còn muốn để cho một đứa trẻ như tôi đi theo khách khứa kính rượu?" Đoàn Tĩnh Đồng một bộ dạng chẳng muốn cùng hắn vô nghĩa, cầm nước trái cây lên liền đi vào trong nhà.

Hỗ Quân Nhạc đuổi theo, tức giận đến cái mũi đầy hơi nước: "Anh nói người Bùi gia các người có phải đều là không phân rõ phải trái như vậy hay không?"





Cả bài thơ cho ai có nhu cầu đọc 😊😊😊😊

Nghe bảo cáp biển đứt rồi. Đăng từ 10h sáng tới 10h tối mới có thông báo. Nhiều khi chả thấy lun. Bữa nay siêng ngồi cặm cụi làm. Cuối cùng máy tắt cái cụp. Mất hết. Thêm cái lap giở chứng lên nữa. Bao nhiêu bộ làm rồi mạng yếu chưa up được giờ chờ nó lên 😤😤😤😤😤😤😤. A bực quá đo. Muốn chửi bậy 😖😖😖😖

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.